Viễn Khê

chương 108

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hẹn hò ở trong phòng làm việc thật sự là rất rất rất không lãng mạn, nhưng vì bên ngoài rất lạnh, hơn nữa Kiều Thiệu Bắc lại đè Cố Khê ra ăn một hồi, nên giờ đây hai bắp đùi của Cố Khê đang run rẩy, sao có thể đi ra ngòai hẹn hò chứ. Bất quá Kiều Thiệu Bắc coi như có lương tâm, sau khi nói chuyện với Cố Khê xong, hắn liền gọi cho Triển Tô Nam một cú điện thoại. Khi biết Kiều Thiệu Bắc đã nói cho Cố Khê biết chuyện kia, Triển Tô Nam cúp điện thọai xuống liền rời khỏi văn phòng, phóng xe như bay tới công ty Kiều Thiệu Bắc.

Bước tới văn phòng của Kiều Thiệu Bắc, cửa vừa mở ra, nhìn thấy bộ dáng Kiều Thiệu Bắc, ánh mắt Triển Tô Nam lập tức thay đổi. Kiều Thiệu Bắc cười ‘ha hả’ để cho Triển Tô Nam tiến vào, rồi chỉ chỉ cửa phòng nghỉ.

Triển Tô Nam cho Kiều Thiệu Bắc một quyền lên vai, tên này, lại ăn vụng sau lưng mình. Tiếp đó y cởi áo khoác và tây trang, rồi đẩy cánh cửa phòng nghỉ ra, nguời đang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường lập tức nhìn về phía y. Vừa nhìn thấy sắc mặt của đối phương, Triển Tô Nam liền cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

“Tiểu Hà.” Hô lên một tiếng, Triển Tô Nam bước tới bên giường.

Đột nhiên Cố Khê có chút khẩn trương mà liếm liếm miệng: “Sao anh tới đây? Tụi em cũng sắp trở về.”

Triển Tô Nam nghiêng người hôn lên môi Cố Khê, âm thanh có chút trầm thấp: ” Mỗi lần đều là anh và Thiệu Bắc đón em về. Đột nhiên trở về riêng lẻ, bọn nhỏ sẽ hỏi này hỏi kia, đến lúc đó làm sao giải thích đây?”

Đúng a, Dương Dương và Nhạc Nhạc nhất định sẽ hỏi này hỏi kia. Cố Khê khẽ cười một tiếng, tiếp theo cậu lại bị hôn.

Kiều Thiệu Bắc ngồi ở trên ghế da cách giường không xa, lên tíếng: “Tôi đã nói với Tiểu Hà – truớc hết không cần để ý tới các cụ làm gì, cứ để cho bọn họ hao tổn tâm trí một phen.”

“Tốt.” Triển Tô Nam không có gì bất mãn.

Cố Khê vẫn rất do dự: “Như vậy không tốt a, lần trước, lúc Tô Phàm tới gặp em, em đã nói bỏ qua tất cả. Với lại em đã sớm không để ý đến chuyện truớc đây. Các cụ đã lớn tuổi, đừng để bọn họ hao tổn tinh thần. Tụi mình cố nói chuyện với Dương Dương và Nhạc Nhạc một chút, bọn nó sẽ đồng ý gặp ông nội thôi, huống chi bọn nó đã từng gặp ông nội rồi.”

“Tiểu Hà, chuyện này em không thể mềm lòng, cứ nghe theo bọn anh.” Triển Tô Nam hơi nghiêm mặt, rồi hôn lên miệng Cố Khê một cái, nói tiếp: “Nếu không có Dương Dương và Nhạc Nhạc, căn bản bọn họ sẽ không nhận sai, tuy bọn họ là cha của bọn anh, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ như vậy. Nhất là sau khi em và bọn nhỏ quay về, bọn họ cũng chẳng thèm để ý, rất quá đáng. Tiểu Hà, em không thể đối với ai cũng mềm lòng như thế.”

Cố Khê thực sự bất đắc dĩ: “Em không phải mềm lòng, chính là cảm thấy tất cả đều đã là quá khứ, không cần phải so đo làm gì, sống cuộc sống yên bình là được. Anh cũng đừng nói các cụ như thế, dù sao các cụ cũng là cha chú của anh. Cứ so đo chuyện quá khứ, sẽ sống rất mệt mỏi.” Hạnh phúc của hiện tại là điều mà cậu đã mong mỏi thật lâu thật lâu, hơn nữa đã từng mất đi, cho nên cậu vô cùng quý trọng, cậu cũng hy vọng hai người này có thể có đuợc hạnh phúc tòan vẹn. Chỉ cần tâm ý của hai người này đối với cậu không hề thay đổi, thì người khác có làm gì thì cậu cũng không để ở trong lòng.

Thái độ Triển Tô Nam thực sự kiên quyết: “Có việc có thể cho qua, nhưng có việc không thể không so đo. Với lại chúng ta cũng không thể cam đoan Dương Dương và Nhạc Nhạc có thể chấp nhận. Nếu hai con hỏi – sao ông nội chưa từng tới nhà thăm bọn nó, cũng như chưa từng gọi bọn nó qua, thì anh và Thiệu Bắc phải trả lời thế nào đây?”

Cố Khê yên lặng, quả thật không biết nên trả lời thế nào. Cậu vẫn tránh không để cho bọn nhỏ biết chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Cậu hiểu rõ con trai, nếu con trai biết sự thật, thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức, ngoài ra còn có thể ảnh hưởng đến tình cảm của các con đối với Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam, đây là kết quả cậu không hề muốn thấy.

“Vậy nên, em cứ tỏ ra không biết gì về chuyện này, cứ để mặc nó.” Lần này, Triển Tô Nam lựa chọn “Vô tình” đối với cha của mình.

Kiều Thiệu Bắc cũng không có ý kiến gì với lựa chọn này của Triển Tô Nam, bình thường dưới tình huống hắn không phát biểu ý kiến thì tức là ngầm đồng ý.

Thấy hai người như vậy, Cố Khê cũng rất mâu thuẫn. Một lát sau, cậu gật gật đầu: “Được rồi, em tạm thời không hỏi tới chuyện này. Bất quá các anh cũng đừng gây khó dễ với các cụ quá, em thật sự đã bỏ qua hết rồi. Các anh vẫn nên tìm thời gian nói chuyện cùng Dương Dương và Nhạc Nhạc một chút đi. Gia đình hoà hợp mọi việc hưng thịnh, hơn nữa người về già đều mong muốn có thể ‘ngậm kẹo đùa cháu’, em có thể hiểu được.”

“Hiểu đuợc cũng không có nghĩa là chấp nhận.” Triển Tô Nam sờ lên gương mặt vẫn gầy yếu như truớc kia của Cố Khê, “Có một vài thương tổn, em có thể cho qua, nhưng anh và Thiệu Bắc vẫn ghim ở trong lòng cả đời.”

“Tô Nam.” Cố Khê nhíu mày, cậu không thích nhất là hai người vẫn cứ hãm sâu vào trong quá khứ như thế.

Cố Khê mất hứng, Triển Tô Nam liền nhanh chóng cuời cuời: “Được rồi được rồi, anh không nhắc tới nữa.” Tiếp theo y đổi đề tài, nói: “Hôm nay em một mình hẹn hò với Thiệu Bắc, hôm nào cũng phải hẹn hò một mình với anh. Mà dài dòng không bằng trực tiếp, ngày mai đi. Ngày mai anh muốn hẹn hò một mình với em.”

“Tô Nam.” Âm thanh của Cố Khê vừa xấu hổ vừa tức giận.

Kiều Thiệu Bắc ở một bên cười phá lên ‘ha ha’, Triển Tô Nam cũng cười. Cố Khê ngậm chặt miệng, lại một lần nữa cảm thấy hôm nay mình tới đây quả thật là một sai lầm. Ba người ở trong phòng làm việc của Kiều Thiệu Bắc cọ xát đến hơn ruỡi mới rời khỏi. Có gia đình, nhất là “vợ chồng” có con nhỏ rất khó có cơ hội hưởng thụ thế giới ba người.

Sự trả thù của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc gần như đã đạt được kết quả mà bọn họ mong muốn. Từ sau ngày đó, mỗi ngày ông Triển và ông Kiều đều là ‘trà không nhớ cơm không nghĩ’, cả ngày chỉ suy nghĩ một vấn đề — làm thế nào để chuộc tội. Trên đời không có bán thuốc hối hận, nhất là ông Triển – lúc trước mạnh miệng nói này nói kia, giờ đây hận không thể làm thời gian đảo ngược lại, cho dù không thể quay về trước, thì ít nhất cũng quay lại thời điểm khi Cố Khê vừa quay về Doanh Hải. Sao mình có thể hồ đồ như vậy chứ! Hiện tại thì hay rồi. Cháu nội cứu mạng mình, mình biết rõ thế mà không thể cũng không dám đi gặp mặt cháu nội. Mỗi giây mỗi phút, ông Triển đều nhớ tới hình ảnh đuợc bọn nhỏ cứu sống, rồi sau đó ôm ngực thở dài liên tục, có đôi khi cảm xúc dâng trào còn có thể rơi cả nước mắt.

Ông Kiều cũng rất buồn bực, mỗi ngày ông đều muốn Kiều Thiệu Bắc sinh cháu nội cho ông, mà nào biết rằng cháu nội xa tận chân trời mà lại gần ngay truớc mắt – Không chỉ có bộ dạng giống con trai như đúc, mà còn rất thông minh. Ông nghe Ngụy Hải Trung kể lại – khi bọn nhỏ học tiểu học, hàng năm đều đứng nhất trường, hiện tại chuyển đến trường sơ trung của Doanh Hải cũng vẫn đứng nhất khối, hơn nữa cháu nội đã tự học xong chương trình học lớp . Vì thế ông Kiều đặc biệt gọi điện riêng cho hiệu trưởng trường học, được hiệu trưởng cho biết – hai cháu nội cực kỳ thông minh, chỉ số IQ có thể là rất cao. Bọn nhỏ rất hoà đồng với bạn học, tất cả các môn học cũng như thể dục thể thao đều rất xuất sắc. Ông lại nhớ tới ngày xảy ra tai nạn xe cộ, hai đứa bé bất chấp nguy hiểm ở lại hiện trường cứu người, liền biết hai đứa bé này rất thiện lương và dũng cảm. Hai đứa bé tài giỏi này là cháu nội ruột của ông đó, nhưng mà… ông lại không được phép gặp. Hơn nữa, cũng không dám gặp a.

Hức hức, này có thể trách ai đây? trách ai đây? Trừ bỏ trách bọn họ thì còn biết trách ai. Người ta mất bò mới lo làm chuồng nhưng đó là khi chưa quá muộn, bọn họ lại là đã làm mất bò, còn mua thêm dây buộc mình, làm cho càng lún càng sâu. Con nguời a, cường thế cả đời rất khó phát hiện ra sai lầm của mình, bởi vì bọn họ tự phụ cứ cho rằng mọi quyết định của mình đều là chính xác. Hiện tại té một cái thật đau, khiến cho bọn họ đầu rơi máu chảy, đau khổ không thôi, lại vẫn tìm không ra hướng giải quyết.

Đây là một ngõ cụt – Đầu tiên, bọn họ phải được Cố Khê tha thứ thì mới có thể đi gặp cháu nội. Nhưng phải làm thế nào để Cố Khê tha thứ đây? Khi đó bọn họ dùng địa vị cùng quyền lực của mình để ức hiếp một cô nhi không cha không mẹ, đem người ta đuổi khỏi Doanh Hải, còn tuyên bố nếu dám trở về sẽ giết không tha. Hiện tại biết có cháu nội, thì lại mặt dày chạy đi cầu xin tha thứ. Ngay cả chính họ chỉ mới nghĩ thôi đã thấy cực kỳ đáng khinh, đừng nói chi là bản thân Cố Khê, chỉ cần nghĩ đến chuyện bọn họ đã làm thì không sao tha thứ nổi. Bọn họ làm chuyện rất thiếu đạo đức, rất quá đáng!

Muốn hỏi chuyện liên quan đến Cố Khê là chuyện gì sao? Là thế này, Cố Khê là một đứa cô nhi, không tiền không thế, con trai bọn họ để ý người ta, tìm mọi cách dụ dỗ vào tròng, còn thừa dịp người ta uống rượu say đem người ta ‘nuốt vào bụng’, kết quả hai ông cụ sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của con mình liền bày mưu ám hại Cố Khê, khiến con trai hiểu lầm Cố Khê, ngoài ra còn làm tổn thuơng trái tim Cố Khê. Sau khi mọi chuyện bại lộ, hai người không chỉ không tỉnh lại, còn ép buộc hai đứa con trai phải tới Mỹ, không cho phép bọn họ đi tìm Cố Khê. Trong TV đều diễn là mẹ chồng độc ác làm thế nào ngược đãi ức hiếp con dâu, còn hai người bọn họ là cha chồng độc ác, chưa đợi con dâu vào cửa đã kiên quyết xuống tay. Bây giờ lại muốn nhận thức cháu nội, quả thực là người ngu nói mớ.

Hai ông cụ không phải nguời ngu, cho nên bọn họ không dám làm chuyện không thực tế. Ngày đó than thở khóc lóc chỉ là muốn con trai cho bọn họ một cơ hội chuộc tội, kỳ thật cũng hy vọng con trai có thể giúp bọn họ, bằng không chỉ dựa vào năng lực của bọn họ, thì còn khuya mới được ‘con dâu’ tha thứ. Nếu nghĩ sâu hơn, lỡ như cháu nội biết được trước đây bọn họ đã làm những gì để ức hiếp “mẹ” của bọn nó, thì đừng nói là nhận thức bọn họ, không đánh cho hai ông già khốn nạn này một trận thì coi như bọn họ đã tích đức.

Hai ông cụ lo sợ a, lo sợ đến nổi Triển Khôn cũng không quay về nhà mình, mỗi ngày làm tổ ở nhà họ Kiều cùng than thở với Kiều Tác Hành, bọn họ lo sợ khiến ai nhìn thấy cũng đều chướng mắt, hậu quả chính là hai bà vợ còn chưa biết chân tướng của bọn họ đều cảm thấy kỳ quái, nhịn không được phải chạy ra nước ngoài để giải sầu. Hai quý bà cũng rất buồn bực, con trai thì cả ngày lêu lỏng không muốn về nhà, chồng thì cả ngày mặt co mày cáu, hỏi có chuyện gì thì cũng không nói. Mắt không thấy tâm không phiền, hai quý bà đơn giản quẳng hai ông cụ ở nhà, còn mình thì đi ra ngoài vui vẻ. Chờ đến lúc chồng của các bà khôi phục bình thường, và con trai nguyện ý tha thứ cho cha của bọn nó thì các bà sẽ trở về. Chồng và con trai là loại nguời mà các bà không thể khuyên và quản, nên các bà cứ mặc kệ không thèm khuyên.

Vợ bỏ đi, đối với Triển Khôn và Kiều Tác Hành mà nói chỉ là cảm thấy vô cùng thanh tĩnh. Mỗi ngày bọn họ bị vợ tra hỏi đã xảy ra chuyện gì, mà bọn họ lại không thể nói. Nhưng cứ bị hỏi đi hỏi lại như thế, bọn họ lại nổi giận quát mắng vợ mình. Bọn họ cũng biết mình như vậy là giận chó đánh mèo, thế nhưng bọn họ khống chế không được a. Nếu lúc ấy các bà có thể khuyên bọn họ nhiều hơn một chút, có lẽ bọn họ sẽ không làm ra chuyện hồ đồ như vậy. Hai ông cụ bí lối liền đem hết trách nhiệm đổ lên nguời nguời khác, như thế cho thấy bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu lo sợ a.

Còn có một người so với hai ông cụ còn muốn lo sợ hơn, đó chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện – Triển Tô Phàm. Lần hắn đi tìm Cố Khê kia, sau khi trở về đã bị anh hai nhà mình cảnh cáo – không cho phép lại đi tìm Cố Khê, bọn họ không muốn sau khi Cố Khê nhìn thấy hắn lại nhớ tới chuyện trước kia. Hơn nữa, hiện tại Cố Khê đang điều trị thân thể để chuẩn bị mang thai, nên hắn càng không dám tùy tiện đi tìm Cố Khê, lỡ như có chuyện gì xảy ra hắn có chết ngàn lần cũng không đủ trả hết tội. Hắn đã hại hai nguời anh của hắn và Cố Khê đủ thảm rồi.

Vắt hết óc suy nghĩ vài ngày, Triển Tô Phàm vẫn nghĩ không ra biện pháp bồi thường. Cho Cố Khê tiền? Cố Khê thèm vào chắc. Hơn nữa, hiện tại Cố Khê có anh của hắn và anh Thiệu Bắc chăm sóc, sẽ thiếu tiền sao? Hay là mua xe mua nhà cho Cố Khê? Thôi dẹp đi. Cố Khê lại càng không thèm, hơn nữa ngươi làm chú em lại muốn mua nhà mua xe cho “chị dâu” là có ý gì? Hay là muốn hai anh của nguơi đập ngươi chết? Thế nhưng, trừ bỏ những điều này hắn thật không biết phải làm thế nào để bồi thường. Mấy ngày Triển Tô Phàm rụng rất nhiều tóc, bởi vì hắn cũng giống hai ông cụ, vô cùng bi ai khi phát hiện ra hắn căn bản không có biện pháp chuộc tội.

So sánh với tình cảnh bi thảm ở nhà họ Kiều, thì mỗi ngày ở biệt thự Triển Kiều đều vui vẻ nhộn nhịp. Đây là cuộc sống bình thản mà Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã khát vọng lâu lắm rồi. Trong nhà có người già, có trẻ nhỏ, có người họ yêu. Mỗi buổi tối, mọi người vây quanh bàn ăn vừa ăn thức ăn nóng hầm hập, vừa nhàn nhã nói chuyện phiếm. Sau khi cơm nước xong bọn họ chơi game với các con trong chốc lát, gần đây các con đang say mê trò chơi tam quốc diễn nghĩa. Đến thời điểm đi ngủ, bọn họ sẽ ôm lấy Cố Khê ôn tồn một phen, cho dù không làm tình mà chỉ ôm lấy Cố Khê như vậy, bọn họ cũng cảm thấy cực kỳ yên bình và hạnh phúc.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng không phải thật nhẫn tâm như vậy, trơ mắt nhìn cha bọn họ tiều tụy vì lo sợ. Chỉ là bọn hắn cũng không có biện pháp nào tốt. Thời điểm ngả bài cùng cha, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã biết bên phía Cố Khê không có vấn đề gì. Sở dĩ bọn họ không cho cha đi tìm Cố Khê, chỉ là sợ ảnh hưởng đến tâm tình Cố Khê, khiến cho cậu lo lắng, nhưng quan trọng nhất là sợ xúc phạm tới bọn nhỏ – bọn nhỏ quá sức nhạy cảm.

Dưới tình huống Cố Khê không cố ý giấu diếm, hơn nữa bọn họ là cha ruột của bọn nhỏ, cho nên có sự liên hệ do trời sinh, vì thế bọn nhỏ mới có thể dễ dàng tiếp nhận bọn họ. Nhưng ông nội và cha lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chung sống với con trai trong một năm này cũng có thể cảm giác được các con không hề có hứng thú với baba của các ba. Nguời lớn đã bị tổn thương, bọn họ không thể lại để cho bọn nhỏ cũng bị tổn thuơng theo.

Ngày đó, sau khi trở về cùng Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam, Cố Khê vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói chuyện với bọn nhỏ. Mắt thấy ngày mốt đã là âm lịch, cả nhà anh cả và anh hai sẽ tới Doanh Hải, đến lúc đó cậu càng không có thời gian để nói chuyện với con trai. Cho nên thừa dịp hôm nay Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam phải tới công ty để dự liên hoan cuối năm, Cố Khê gõ cửa phòng con trai. Suy nghĩ mấy ngày nay cậu quyết định trước thăm dò ý tứ của các con đã, rồi mới nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này. Năm mới sắp đến, chuyện buồn phiền cũng không nên kéo dài tới năm sau, nếu không năm sau sẽ không thuận lợi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio