Dương Dương và Nhạc Nhạc đã sớm làm xong bài tập nghỉ đông, hiện tại mỗi đứa đang cầm một quyển kinh tế học, tay Dương Dương không thể viết chữ, nên Nhạc Nhạc viết thay nhóc. Thấy Ba ba buớc vào phòng, hai đứa liền buông sách xuống.
“Ba.”
“Đang đọc gì vậy?”
Nhạc Nhạc giơ bìa sách lên cho ba ba xem, cũng giải thích: “Hết năm sau, con và anh muốn đến công ty của ba Triển và ba Kiều thực tập, ba Triển và ba Kiều đã đồng ý, tụi con đang bổ sung kiến thức.”
Cố Khê chỉ làm buôn bán nhỏ nên không hiểu về khoảng kinh tế học này, bất quá cậu thực sự cổ vũ con trai làm chuyện bọn nó thích làm. Sờ sờ đầu con trai, Cố Khê ngồi xuống sofa. Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn ra ba ba có chuyện tìm bọn nó, Nhạc Nhạc rót cho ba ba ly nước, rồi mới ngồi xuống bên cạnh anh hai.
Cố Khê uống hai hớp nuớc, nghĩ nghĩ vẫn là nói thẳng: “Dương Dương Nhạc Nhạc, hiện tại coi như chúng ta sẽ sống luôn ở Doanh Hải với ba Triển và ba Kiều. Nếu ông bà không có tình huống đặc biệt, cũng sẽ ở lại Doanh Hải với ba ba. Chỉ là các con nghĩ xem, hiện tại ba Triển và ba Kiều đều đem toàn bộ tinh lực đặt ở bên nguời chúng ta, nên đối với người trong nhà sẽ quan tâm ít đi. Cha mẹ của ba Triển và ba Kiều cũng là ông bà của các con, đón tết các con cùng ba Triển và ba Kiều đi thăm ông bà được không?”
Ngoài dự đoán của Cố Khê, hai đứa nhỏ vừa nghe phải đi thăm ông bà bên kia liền lập tức không vui, Nhạc Nhạc chu chu miệng. Ba ba mở miệng, bọn nó không thể cự tuyệt, thế nhưngbọn nó không muốn đi.
Cố Khê buồn bực: “Các con … không muốn đi?”
Dương Dương năn nỉ: “Ba, tụi con có thể không đi được không?”
Nhạc Nhạc cúi đầu nhỏ giọng nói: “Con không muốn đi.”
“Tại sao?” Cố Khê không rõ. Tuy bên kia không hỏi hang gì đến bọn nhỏ, nhưng bọn nhỏ cũng không nên gạt bỏ như thế mới đúng a.
Nhạc Nhạc hít hít mũi, không nói nguyên nhân, chỉ lập lại câu kia: “Con không muốn đi. Con muốn đón tết ở nhà.”
Vẻ mặt Dương Dương cũng không muốn: “Ba, tụi con chưa từng thấy qua ‘bọn họ’, tụi con không muốn đi.”
“Bọn họ”? Sắc mặt Cố Khê trở nên nghiêm túc: “Sao các con có thể không lễ phép như thế? Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng bọn họ cũng là ông bà của các con. Ngay cả một tiếng ông bà mà các con cũng không chịu kêu, như vậy sẽ khiến ba Triển và ba Kiều buồn biết bao nhiêu?”
Dương Dương cắn môi, trên mặt đầy tủi thân, nhưng vẫn không nhận sai.
Nhạc Nhạc bắt lấy tay ba ba, đôi mắt đều có chút đỏ: “Ba, đừng bắt tụi con đi được không? Con và anh không muốn đi. Tụi con có ông bà, không cần ông bà khác. Ba Triển và ba Kiều có thể đánh mông tụi con, dạy dỗ tụi con, nhưng … tụi con không muốn đi.”
Nhìn biểu hiện của hai đứa con trai có chút không thích hợp, Cố Khê nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hỏi: “Nói cho ba ba biết – rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không muốn đi? Hay là nói kỳ thật các con cũng không xem ba Triển và ba Kiều như ba ruột?”
“Không phải!” Hai đứa nhỏ giống như bị chích cho đau đớn, lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế sofa, “Ba Triển và ba Kiều là của ba ruột của tụi con!”
“Thế thì tại sao?” Cố Khê lại càng không hiểu, cậu không nghe được hàm ý khác trong lời nói của các con. Cậu kéo hai đứa nhóc đang kích động qua, sờ sờ đầu bọn nó, nhẹ giọng nói: “Ba ba cũng không phải bắt buộc tụi con phải đi. Nhưng các con cũng đã nói ba Triển và ba Kiều là ba ruột của các con, thế thì tại sao không muốn đi gặp ông bà? Các con không muốn đi, ba Triển và ba Kiều cũng không nói gì, nhưng trong lòng các ba sẽ buồn khổ. Các con là con trai của bọn họ, ông bà là cha mẹ của bọn họ, ba Triển và ba Kiều sẽ rất khó xử. Chỉ là đi gặp mặt, ăn một bữa cơm, có lẽ các con sẽ thích ông bà a.”
“Con không đi.” Nhạc Nhạc vẫn nói câu nói kia, bé chưa từng cãi lời ba ba như thế.
Dương Dương chớp chớp đôi mắt ướt át: “Ba, con biết làm như vậy là không đúng, làm như vậy sẽ có lỗi với ba Triển và ba Kiều, nhưng mà con và Nhạc Nhạc không muốn đi.”
“Tại sao?” Cố Khê không thể hiểu, “Từ trước đến giờ các con cũng không phải là đứa nhỏ lòng dạ hẹp hòi, tuy ông bà chưa từng gặp mặt các con, nhưng kỳ thật bọn họ rất muốn thấy các con. Tại sao không muốn đi? Dù sao các con cũng phải cho ba ba một lý do.”
Môi Nhạc Nhạc giật giật, rồi lại ngậm chặt. Dương Dương cũng ngậm chặt miệng không nói. Thoạt nhìn hai đứa nhỏ đều rất kích động, rất tủi thân. Cố Khê nhìn hai đứa con trai, qua một lát, trong lòng cậu lộp bộp một tiếng, không hiểu sao lại có chút khẩn trương.
“Dương Dương Nhạc Nhạc, các con nói cho ba ba biết tại sao?”
Nhạc Nhạc quay đầu đi, không cho ba ba nhìn thấy mặt mình, nước mắt đã sắp trào ra. Dương Dương cắn chặt môi, cúi thấp đầu, nói: “Ba, tụi con chỉ là không muốn đi.”
“Đây không phải là lý do.” Cố Khê áp chế bất an trong lòng, ôm hai con trai vào trong lòng, “Ba ba chưa bao giờ ép buộc các con làm chuyện các con không muốn. Nhưng về chuyện này ba ba muốn các con đưa ra một lời giải thích hợp lý. Này không chỉ là chuyện của các con, mà là chuyện của nhà chúng ta. Nói cho ba ba biết – tại sao.”
Nhạc Nhạc đưa tay ôm chặt ba ba, trong tiếng hít thở có tiếng khóc rất nhỏ, Cố Khê nhíu chặt lông mày, bất an trong lòng càng lớn: “Nói cho ba ba biết – tại sao không muốn đi gặp ông bà?”
Hai đứa nhỏ vẫn không mở miệng. Cố Khê hít một hơi thật sâu, ôm chặt hai con trai: “Có chuyện gì mà không thể nói cho ba ba biết? Nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết. Các con cũng không muốn nhìn thấy ba Triển và ba Kiều buồn khổ đúng không? Nói cho ba ba biết – rốt cuộc là tại sao?”
Nhạc Nhạc khóc lên, Dương Dương cũng bắt đầu hít hít mũi.
Cố Khê tiếp tục dụ dỗ: “Nói cho ba ba biết, Dương Dương Nhạc Nhạc, các con nói cho ba ba biết tại sao. Nhất định có nguyên nhân đúng không? Các con vẫn luôn là đứa nhỏ rất hiểu chuyện, không muốn đi nhất định là có nguyên nhân, nói cho ba ba biết là gì?”
“Ba…” Nhạc Nhạc khóc to lên, nói ra chân tướng: “Bọn họ khi dễ ba ba, con không cần đi gặp bọn họ.”
Trái tim Cố Khê đập mạnh.
Nhạc Nhạc đã nói ra, Dương Dương cũng không cần giấu nữa. Nhóc lau nuớc mắt, nói: “Trước kia bọn họ khi dễ ba ba, đánh ba ba, đuổi ba ba đi, con không cần đi gặp bọn họ. Bọn họ không phải là ông bà của tụi con.”
“Các con, các con nghe được từ đâu!” Cố Khê không phát hiện thanh âm của mình đang run rẩy. Chuyện cậu không muốn thấy nhất đã xảy ra!
Nhạc Nhạc lại cắn môi, Dương Dương khóc trong chốc lát, rồi nói: “Em trai của ba Triển đến quán sủi cảo, tụi con nghe đuợc.” Dương Dương che giấu sự thật là bọn nó nghe được từ Tom và Thomas. Hơn nữa nhóc cũng không có nói sai, ngày đó bọn nó nghe được lời người kia nói với ba ba ở trong phòng làm việc.
“Ba, ba đánh tụi con đi, tụi con nghe lén ba nói chuyện với người khác. Nhưng con không muốn đi gặp bọn họ, bọn họ không phải là ông bà của tụi con. Bọn họ không cần ba ba, không cần tụi con, bọn họ còn đánh ba ba, tụi con có ông bà, tụi con không cần ông bà khác.” Dương Dương nói ra hết tất cả oán hận đã chôn kín trong lòng bấy lâu nay.
Nhạc Nhạc vừa khóc vừa khẩn cầu: “Ba, van cầu ba, đừng bắt tụi con đi gặp bọn họ.”
Vậy các con có biết các con đã từng tự tay cứu lấy ông nội ruột của các con ra khỏi chiếc xe bị lật ngược không? Cố Khê nuốt xuống những lời này, cậu ôm con trai thật chặt, một lúc sau, cậu mở miệng: “Chuyện trước đây có rất nhiều rất nhiều nguyên nhân. Cũng không thể nói rõ ai đúng ai sai. Dương Dương Nhạc Nhạc, không nên dễ dàng cho ra kết luận của một sự việc, cũng không nên dễ dàng nói ra không cần ông bà, ba ba không muốn sau này các con sẽ hối hận.”
“Con không cần gặp bọn họ.” Hai đứa nhỏ bày ra bộ dáng – tuyệt không hối hận.
Trong lòng Cố Khê cực kỳ bất lực và thương cảm. Lau khô nước mắt cho con trai, cậu nói: “Được rồi, ba ba không ép các con. Nhưng các con hãy hứa với ba ba sẽ suy nghĩ về chuyện này một chút.” Tiếp theo, Cố Khê nói với các con lời nói đầy thấm thía: “Ba ba rời khỏi Doanh Hải cũng không phải vì ông bà, mà là vì ba Triển và ba Kiều. Ba ba cho rằng bọn họ không hề yêu ba ba, còn ba ba lại vì một ít nguyên nhân mà rất tự ti, dưới nhiều tình huống ba ba lựa chọn rời khỏi. Dương Dương Nhạc Nhạc, hiện tại ba ba cảm thấy rất hạnh phúc. Các con rất có tiền đồ, cũng sắp trưởng thành; thân thể ông bà càng ngày càng khỏe mạnh; ba Triển và ba Kiều chung sống với chúng ta, ba ba thật sự rất hạnh phúc, ba ba không hy vọng chuyện đã xảy ra từ lâu lắm rồi lại ảnh hưởng đến hạnh phúc của ba ba, đồng thời ba ba cũng không hy vọng chuyện mà các con căn bản không biết cụ thể thế nào sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc và tương lai của các con.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc không lên tiếng, nhưng vẫn không thay đổi quyết định. Cố Khê sờ sờ đầu hai con trai: “Hứa với ba ba, các con sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện này.”
Hai đứa vô cùng miễn cuỡng gật gật đầu. Mặc kệ ba ba giúp “bọn họ” biện hộ thế nào, thì bọn nó cũng chỉ biết – ba ba là do bị bọn họ khi dễ mới phải rời khỏi Doanh Hải, mới phải một mình một người sinh hạ bọn nó, nuôi nấng bọn nó. Bọn nó rất yêu thương ba Triển và ba Kiều – cha ruột của bọn nó, nhưng bọn nó không cần ông bà, bọn nó đã có ông bà.
Cố Khê như thế nào lại nhìn không ra chủ ý của các con đối với chuyện này chứ. Bất quá chuyện này đã trở nên khó giải quyết gấp trăm lần so với cậu đã nghĩ. Ôm chặt lấy hai con trai cho đến khi bọn nó bình tĩnh trở lại, Cố Khê mới nói: “Các con không cần nói với ba Triển và ba Kiều về chuyện này.”
“Tụi con sẽ không nói.”
Cố Khê nhịn không được mà vỗ vỗ mông con trai: “Ba ba đã nói rất nhiều lần – không được phép nghe lén ba ba nói chuyện với người khác, sao các con vẫn không nhớ chứ?”
Nhạc Nhạc cãi lại: “Tụi con lo lắng cho ba ba nên mới nghe lén a. Ba, con không thích em trai của ba Triển, ông ấy đánh ba.”
“Nhạc Nhạc.” Cố Khê giận tái mặt, “Chuyện đã trôi qua mười mấy năm, chẳng lẽ các con hy vọng ba ba vẫn nhớ đến nó, rồi mỗi ngày phải sống trong đau khổ sao?”
Nhạc Nhạc há miệng, lắc lắc đầu. Cố Khê hôn lên đôi mắt đỏ hồng của con trai: “Ba ba hy vọng các con hạnh phúc, cả đời đều vui vẻ bình an. Ba ba đã buông ra, các con càng không nên rối rắm. Lúc các con nói ‘không muốn gặp ông bà’ thì các con có nghĩ đến – nếu ba Triển và ba Kiều nghe thấy thì sẽ buồn khổ thế nào không?”
Dương Dương và Nhạc Nhạc túm chặt quần áo, bọn nó không muốn ba ba buồn khổ, nhưng mà bọn nó thật sự không muốn đi gặp “bọn họ”.
“Vì ba Triển và ba Kiều của các con, các con nên cẩn thận suy ngẫm lại.”
Hai đứa bé gật gật đầu, không còn bộ dáng miễn cưỡng như trước.
Nguyên một buổi sáng, Cố Khê đều ở trong phòng khuyên bảo con trai. Lúc ăn cơm trưa, ông bà Từ nhìn ra Dương Dương và Nhạc Nhạc không thích hợp. Sau khi ăn cơm xong, hai đứa nhóc đau thương liền đi lên lầu, Cố Khê nói cho cha mẹ biết chuyện gì đã xảy ra, bất quá đối với chuyện hai ông Triển Kiều đã từng gây ra cho cậu cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói bọn nhỏ không muốn đi gặp cha mẹ của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, cũng không nói chuyện bọn nhỏ đã từng cứu mạng ông Triển. Đây là chuyện mà mặc kệ bọn nhỏ có muốn hay không đều phải làm, ông bà Từ không có cái gì bất mãn, còn bảo Cố Khê nên khuyên nhủ bọn nhỏ nhiều hơn, cố gắng đem bọn nhỏ đi gặp ông bà nội của mình.
Dìu cha mẹ trở về phòng nghỉ trưa, Cố Khê lại tới phòng con trai, lùa hai đứa lên giường ngủ trưa. Dương Dương và Nhạc Nhạc không tách ra ngủ, hai đứa đều ngủ ở tầng dưới, có ba ba làm bạn bên cạnh, hai đứa mang theo đau buồn tiến vào giấc ngủ. Ngồi ở bên giường nhìn gương mặt ngủ say của con trai, Cố Khê thầm suy xét nên làm thế nào để giải quyết chuyện này.
Phải nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi đường, vừa có thể làm cho con trai chấp nhận ông bà ruột của bọn nó, vừa không làm tổn thương đến con trai. Cậu thừa nhận, ở trên chuyện này cậu bất công, cậu không cách nào ép buộc con trai. Mười mấy năm qua, cậu và các con sống nương tựa lẫn nhau, con trai là tất cả của cậu, so với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc còn quan trọng hơn. Bởi vì trong đoạn thời gian cơ cực kia, con trai chính là động lực thúc đẩy cậu chống đỡ mọi thứ.
Buổi tối, khi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc trở về đã nhìn không ra hôm nay con trai đã từng khóc. Hai đứa nhỏ làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn như trước nói chuyện cười đùa với hai ba, đây chính là công sức Cố Khê bỏ ra gần ngày để khuyên bảo bọn nhỏ.
Mặc dù hai đứa nhỏ vẫn không muốn gặp ông bà ruột, nhưng không còn buồn khổ như buổi sáng nữa, bởi vì ba ba cũng không bắt buộc bọn nó phải đi gặp ‘bọn họ’. Hai đứa nhỏ cảm thấy rất áy náy với ba Triển và ba Kiều, bởi vì mấy người mà bọn nó không thích lại là nguời thân của ba Triển và ba Kiều. Cho nên buổi tối này, hai đứa cực kỳ dính ba Triển và ba Kiều, đem lời xin lỗi mà mình không thể nói ra thành lời hoá thành những nụ hôn và những cái ôm.
Cố Khê cũng không biểu hiện ra có gì khác thường, vẫn luôn mỉm cười nhìn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc náo loạn với bọn nhỏ.
Tiệc tối, hai người đều uống rượu, nên đã để lái xe chở về. Cố Khê nấu canh tỉnh rượu cho bọn họ, thời gian cũng không còn sớm, Cố Khê liền bảo hai người lên lầu tắm rửa, chuẩn bị ngủ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lập tức vâng lời.
Ngày mai nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt sẽ có rất nhiều người đến đây, trong nhà sẽ náo nhiệt gấp trăm lần. Hai con trai của ông bà Từ đã sắp xếp chỗ ở ổn thoã, và cũng đã gọi điện báo cho Cố Khê biết. Bọn họ đến Doanh Hải đón tết là đã làm phiền Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam rất nhiều, cho nên sau khi đến đây hai anh em nhà họ Từ cũng không muốn ở trong nhà của Triển Kiều.
Từ Mạn Mạn và Thôn Trang xem như đã xác định, vừa lúc nhà của Thôn Trang có ba phòng ngủ, đến lúc đó ngoài hai nhà Từ Khâu Lâm và Từ Khâu Thuật còn có một nhà Từ Hoài Chí sẽ ở bên nhà Thôn Trang, Từ Mạn Mạn và Thôn Trang sẽ ở bên nhà Cố Khê.
Vốn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc muốn mọi người ở cùng một chỗ, miễn cho chạy tới chạy lui phiền phức, nhưng Từ Khâu Lâm và Từ Khâu Thuật không đồng ý, mà ông bà Từ cũng không đồng ý, tuy nhiều người sẽ náo nhiệt nhưng cũng rất lộn xộn, khó tránh khỏi sẽ khiến cho Cố Khê vất vả. Cuối cùng Quách Nguyệt Nga đưa ra ý kiến – Từ Mạn Mạn và Thôn Trang ở bên nhà Cố Khê, còn bọn họ sẽ ở bên nhà Thôn Trang. Ý kiến này có vẻ ổn thỏa nhất, nên tất cả mọi người đều nhất trí.
Vốn hôm nay Cố Khê định sau khi thăm dò ý tứ của các con xong, buổi chiều sẽ đến nhà Trang Phi Phi một chuyến. Trang Phi Phi đã không ở nhà gần một năm, tuy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã cho người qua đó dọn dẹp, nhưng cậu vẫn muốn đích thân tới xem. Kết quả không nghĩ tới các con lại biết chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nguyên ngày hôm nay của Cố Khê trôi qua trong việc trấn an bọn nhỏ cùng nghĩ biện pháp giải quyết.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc uống say khướt, sau khi náo loạn với các con xong, hai người tắm rửa rồi trèo lên giường ngủ say. Thấy bộ dạng này của bọn họ Cố Khê cũng không đề cập đến chuyện ngày hôm nay. Đêm khuya, nằm ở giữa hai người, Cố Khê không sao ngủ được, trong đầu đầy ngỗn ngang.
Sáng ngày hôm sau, Cố Khê đến gần sáng mới ngủ được lại bị người vô cùng quá đáng kêu dậy. Mở mắt ra, liền nhìn thấy là Triển Tô Nam. Cố Khê dụi dụi mắt, được đối phương đỡ dậy.
“Tiểu Hà, đi ra ngoài với anh một chuyến.”
“Dạ?” Cố Khê cầm lấy quần áo do đối phương đưa tới, vẫn còn chưa thanh tỉnh.
“Việc gấp, đi ra ngoài với anh một chuyến.” Lập lại một lần nữa, Triển Tô Nam mặc quần áo vào cho Cố Khê.
Cố Khê mơ mơ màng màng mặc quần áo tử tế, xuống giường, lại bị Triển Tô Nam đẩy vào phòng tắm. Bên cạnh lavabo đặt một cái bàn chãi đánh răng đã lấy sẵn kem. Cố Khê cầm lấy bàn chãi đánh răng, vẻ mặt khó hiểu: “Có việc gấp gì thế?”
“Em rửa mặt truớc đi, chút nữa sẽ nói cho em biết, anh xuống nhà xem bữa sáng đã làm xong chưa.”
Triển Tô Nam vội vàng bỏ đi. Cố Khê mệt rã rời mà đánh răng, mãi một lúc sau cậu mới phát hiện Kiều Thiệu Bắc không có ở đây. Tối hôm qua,hai người này uống rượu mà sao hôm nay lại dậy sớm như thế? Hay là bây giờ trời đã tối rồi?
Rửa mặt xong, lúc này Cố Khê mới tính là thanh tỉnh. Bước khỏi phòng tắm thì thấy mới giờ. Cố Khê càng thêm hồ đồ. Hôm nay,hai người này đã nghỉ, rốt cuộc là có việc gì gấp? Nhớ lại biểu tình vừa rồi của Triển Tô Nam, tựa hồ không giống như đã xảy ra chuyện gì lớn, Cố Khê mở cửa phòng, đi ra ngoài, một đầu mờ mịt.
“Tiểu Hà, đến ăn sáng.”
Triển Tô Nam đi từ nhà ăn ra, Cố Khê liền bước tới, hỏi: “Có việc gì gấp thế?”
“Ăn sáng đã nói sau.” Cầm tay Cố Khê, dắt cậu vào nhà ăn, Triển Tô Nam vô cùng ân cần bưng cháo, lấy bánh bao cho Cố Khê.
Cố Khê nhìn nhìn xung quanh: “Thiệu Bắc đâu?”
“Chút nữa nói, ăn sáng trước đi.” Nhìn Cố Khê nháy mắt mấy cái, Triển Tô Nam cầm lấy bánh bao há miệng cắn một miếng thật to.
Sao lại thần bí như thế? Tuy chưa ngủ đủ, nhưng Cố Khê cũng cảm thấy có chút đói bụng. Ăn một miếng bánh bao, Cố Khê hỏi: “Tỉnh rượu chưa?”
“Đã sớm tỉnh. Em nấu canh tỉnh rượu rất có hiệu nghiệm.” Triển Tô Nam tựa hồ rất đói bụng, ăn như hổ đói.
Cố Khê nhìn thấy, nhịn không được nói: “Đừng ăn nhanh như vậy, không tốt cho dạ dày.”
“Ngô ngô.” Động tác cắn nuốt của Triển Tô Nam hơi chậm lại.
Ăn xong bữa sáng, Cố Khê đi toilet súc miệng, mới vừa bước ra liền có một chiếc áo khoác dày phủ lên trên người cậu. Cố Khê ngẩng đầu nhìn Triển Tô Nam đang gài nút áo cho cậu, trên mặt trừ bỏ nghi hoặc thì không còn biểu tình nào khác.
“Tô Nam, rốt cuộc có việc gì gấp?”
Triển Tô Nam tặng cho Cố Khê một nụ cười tươi rói: “Hôm nay là ngày chúng ta hẹn hò.”
“A?!” Cố Khê nháy mắt sửng sờ tại chỗ.
Triển Tô Nam nhanh chóng mang mũ và bao tay vào cho Cố Khê, sau khi ăn mặc ổn thoã, y liền ôm Cố Khê đi ra ngoài.
Cửa mở, Cố Khê lập tức phục hồi tinh thần, cố gắng ghì lại bước chân: “Tô Nam!”
“Tiểu Hà, em đã hứa sẽ hẹn hò với anh. Thiệu Bắc nói – hôm nay cứ giao mọi chuyện trong nhà cho cậu ấy, chúng ta cứ an tâm hẹn hò.” Triển Tô Nam vô lại ôm lấy Cố Khê, dắt cậu về phía xe hơi đang đỗ. Y đã bật hệ thống sưởi của xe từ lâu rồi, hiện tại có thể chạy đi.
“Tô Nam!” Cố Khê choáng váng, “Em hứa lúc nào…” Cậu căn bản là bị lừa.
“Anh mặc kệ, em hẹn hò với Thiệu Bắc, thì phải hẹn hò với anh. Em là Tiểu Hà của ‘chúng ta’, cho nên không thể nặng bên này nhẹ bên kia.” Triển Tô Nam cao to mạnh khoẻ, nên dễ dàng nhét Cố Khê vào trong xe.
“Tiểu Hà, anh vô cùng chờ mong lần hẹn hò ‘một mình’ này với em.” Hôn Cố Khê một cái, Triển Tô Nam khởi động xe.
Cố Khê đỡ trán, không biết nên cười hay nên giận nữa.
Xe hơi rời khỏi biệt thự, Cố Khê cứ như thế bị tên vô lại mang đi. Mà Kiều Thiệu Bắc thì đang ở trong phòng con trai, chen chúc với hai đứa ở trên giường nhỏ vù vù ngủ say. Hai đứa – một đứa nằm ở trên vai ba ba, một đứa nằm ở trên bụng ba ba, tuy đã tỉnh, nhưng vẫn không muốn rời giường. Trong lòng hai đứa không ngừng xin lỗi ba Kiều.