Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

chương 116: huyết tế nam man

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Loạn đao phanh thây hắn.”, Thấy Lý Minh thò đầu ra, cả đám đệ tử mấy chục người tế pháp bảo điên cuồng bất chấp muốn chém chết hắn, thần thông bạo phát nổ vang một góc núi, quang mang xộc thẳng lên trời, Lý Minh mặt mũi tối xầm vội vã huy trường côn hộ thể đánh một chiêu Âm Dương Khuyên Thủ chạy ngược quay lại vào trong động, miễn cho mình bị biến thành miếng thịt băm.

“Xông vào, cùng xông vào giết hắn.”, Một gã Doãn Nhai Đường đệ tử hô to kích động quần hào trừ dâm tặc, liền có mấy tên ngây thơ thực sự không biết sống chết xông vào bên trong, ngay sau đó chỉ nghe âm thanh bình bình liên tiếp vang lên trong động, lại thêm tiếng người la hét, tiếng răng rắc giống như xương cốt bị đánh gãy, Lý Minh một chốc lại thò đầu ra ngoài bình yên vô sự, đám quần hào trừ dâm thấy hắn lại điên cuồng tấn công.

Cứ như vậy diễn ra bốn năm hồi liên tiếp, có gần ba chục tên đệ tử bên ngoài xông vào động bị Lý Minh đánh gãy xương nằm rên, mà bên ngoài hễ cứ thấy hắn thò mặt ra là chém, hai bên một không dám xông vào, một không thể đi ra, đều chỉ dùng võ mồm trong ngoài chửi nhau ầm ĩ, ông bà ông vải đều được tế ra dùng làm công cụ chiến đấu.

Một tên Thiên Ma Giáo chúng tiến lên đề nghị phóng độc vào sơn động giết chết Lý Minh nhưng nhiều người nhao nhao phản đối, bởi trong đó sư huynh đệ của bọn hắn còn sống, làm như vậy là giết chết cả đám. Lại có người đệ nghị bịt kín cửa hang, chôn sống hắn trong đó, nhưng một hồi chung quy vẫn là không được. Thế này không được, thế kia không xong, cuối cùng Thiên Hoa Tông đệ tử nghĩ ra cách dùng Mê Huyễn Hương đầu độc thần trí Lý Minh, để hắn rơi vào huyễn cảnh, cộng thêm tiếng đàn cổ quái từ Huyễn Âm Công dẫn dắt kích phát dược lực, một lúc sau quả nhiên Lý Minh ánh mắt đờ đẫn bước ra ngoài.

“Các ngươi xem, Mê Huyễn Hương chính là do tổ sư Thiên Hoa Tông sáng tạo ra, không gì không độc mê được.”, Tên Thiên Hoa Tông đệ tử dương dương tự đắc, nhưng đáp lại hắn là cái nhìn khinh khỉnh của đám người, bọn kia đều cho rằng Thiên Hoa Tông là lũ bất tài vô dụng, chỉ giỏi huyễn mê người khác.

Bọn Thiên Hoa Tông thấy chúng nhân tỏ ra khinh mình thì bực dọc phát tiết, hai bên gầm gừ nhìn nhau mà không để ý thấy một tia tinh ranh hiện ra trong mắt Lý Minh, trong tất cả các môn phái, vô dụng nhất đối với Lý Minh chính là Thiên Hoa Tông, công pháp đầu độc nguyên thần, mê huyễn thần trí của bọn người kia không có chút tác dụng nào với hắn cả.

Hống! Một tiếng Long ngâm vang lên, Lý Minh bất ngờ thi triển Bát Long Quyền đấm ra như ma sa bão táp, một đòn Mãnh Long Lãng Hải xuất ra trăm loại long hình, đám thiên long lại đủ các loại chủng tộc hình dáng kỳ quái khác nhau đưa nanh há miệng táp về phía địch nhân, cả đám thần thông giả giống như bị sa vào vũng nước, bên trong là trăm chủng long tộc đua nhau vùng vẫy cắn xé, chỉ chưa đầy mấy khắc đã có phân nữa số đệ tử bị trúng chiêu nằm lăn ra đất, kẻ nặng thì gãy xương gãy cốt, kẻ nhẹ thì trật khớp bong gân.

Số còn lại chưa bị thương chính là đám người của tam tông, Doãn Nhai Đường đệ tử hầu như ẩn mình biến mất vào hư không, đám Thiên Ma Giáo tế đao đem ma khí tỏa ra mù mịt ngăn cản long ảnh thần thông, đám Thiên Hoa Tông bay lượn đẹp mắt như thần thiên ôm đàn gẩy cầm bài trừ lực lượng của Lý Minh.

“Tên này quả nhiên gian xảo như lời đồn.”, Gã đệ tử Thiên Hoa Tông từ trên cao sà xuống Lý Minh, tay trái ôm cầm, tay phải gẩy liên tục, Dốc cung réo rắt vang lên như ngàn vạn quân binh rầm rập tiến công, trăm vạn đao thương bổ xuống đầu Lý Minh như bão táp, cầm âm đem một góc núi quanh Lý Minh chém tới nham nhở.

Đột nhiên gã Thiên Hoa Tông thấy một sợi tử xích từ phía Lý Minh quăng lên, sợi tử xích giống như ma ảnh vậy mà xuyên qua tất cả cầm âm công kích của gã như cắt đậu hũ, gã kinh hãi đem huyền cầm ra chặn nhưng lập tức bị tử xích đập tan, thần thông dư chấn hất bay gã dính vào vách núi, xương sườn trước ngực hầu như bị đoạn gãy toàn bộ.

“Bày trận giết hắn.”, Thiên Ma Giáo chúng vốn sẵn khôn ngoan, nhận ra một người đơn đả độc đấu không địch được Lý Minh bèn hò nhau kết Ma Đao Trận muốn loạn đao phanh thây Lý Minh, ánh đao đen đặc cộng thêm ma khí tà dị bủa vây lấy Lý Minh, ma khí giống như ròi bọ thấm qua da thịt tiến đến gặm vào xương cốt hắn.

“Gọi lão cẩu Lệ Hoằng tới các ngươi may ra còn có cơ hội bắt ta.”, Lý Minh thét dài, Âm Dương Côn trong tay giống như con quay xoay tít trong lòng bàn tay hắn, Lý Minh ném trường côn ra, bóng côn tới đâu ma đao gãy mẻ tới đấy, Ma Đao Trận cũng có chút pháp môn nhưng còn thua xa đao trận vẽ ra trong Đao Động ở phía sau Long Đỗ Sơn, Lý Minh giống như hung thần áp sát từng quyền nện mạnh vào đám giáo chúng, một hồi chân gãy tay cong cùng tiếng gào la khắp nơi, bọn Thiên Ma Giáo thất bại nhanh chóng.

Lý Minh đang ôm trường côn đối chiến cùng Thiên Hoa Tông, đột nhiên một thanh chủy thủ vô thanh vô tức cắm vào sau lung hắn, Lý Minh kinh hoảng lách mình, thanh chủy thủ trượt đi mấy tấc cắm vào vai hắn sâu tới tận xương, Lý Minh bị Doãn Nhai Đường ám sát thụ thương, lực lượng từ trường côn đánh ra đại giảm, lập tức bị đám Thiên Hoa Tông ôm thất cầm bủa vây tứ phương.

Lý Minh kiêng kị nhất chính là ám sát chi thuật của Doãn Nhai Đường, nếu như đường đường chính chính đánh một trận hắn còn không sợ, nếu thua thì cưỡi Long Vân Bộ cao chạy xa bay thế là xong, nhưng Doãn Nhai Đường lợi dụng Hư Không Thuật ẩn mình tập sát khiến hắn có một thân lực lượng mà không chỗ phát tiết, nếu có phóng xuất Thái Cực Thần Ma Đồ cũng bị đám Thiên Hoa Tông quấy nhiễu.

“Hôm nay lão tử không chấp các ngươi.”, Lý Minh tung mình huy động trường côn gạt bay hai tên Thiên Hoa Tông mở ra một đường lao đi, thấy hắn muốn trốn, đám Doãn Nhai Đường đệ tử đang ẩn mình vội vã lao ra đuổi theo hòng kết liễu hắn, tiếng quát tháo hô hào vang lên inh ỏi.

Lý Minh vận Âm Dương Long Vân Bộ thì đời nào bọn người kia có thể đuổi được, tất cả hộc tốc lấy hết thần thông cùng bản lĩnh đuổi theo cái bóng của hắn, đột nhiên Lý Minh giống như ma quỷ, đang lao đi vun vút đột nhiên phóng sang trái hai bước đứng lại mỉm cười, đám Doãn Nhai Đường chạy nhanh nhất đang thuận đà phải tiếp tục một đoạn dài mới có thể đứng lại, không kịp ẩn vào hư không, lúc này trở thành con mồi béo bở để Lý Minh công kích, chỉ mấy cái nháy mắt, cả đám lăn lộn bò lê bò càng, đều bị Lý Minh phế đi hai tay, đoạn tuyệt đi công cụ ám sát của bọn hắn.

Ngay phía sau bọn Thiên Hoa Tông cùng Thiên Ma Giáo chậm hơn một chút thấy Doãn Nhai Đường bị Lý Minh dùng trường côn bạo hành, tất cả đều hoảng hốt dừng lại quay đầu bỏ chạy, tuy nhiên bọn Thiên Ma Giáo tinh ranh trong lúc tháo chạy vẫn không ngừng rêu rao Lý dâm tặc đánh chết quần hào, mạt sát Hiểu tiên tử, Lý Minh đen mặt chỉ còn cách đứng nghe khẩu hiệu bọn hắn hô vang khắp Chiêu Thất Sơn.

“Một đám lại một đám kéo đến, như vậy không biết tới bao giờ mới xong, Hiểu tiên tử ơi là Hiểu tiên tử.”, Lý Minh trong lòng kêu la, hận không thể quay ngược thời gian ra tay trấn áp bắt lấy nàng để chuyện không vỡ lở.

Lý Minh còn ngẩn ngơ thì từ dưới chân núi đã vọng lên tiếng quần hào đòi đuổi giết hắn, đương nhiên là đám Thiên Ma Giáo góp công rất lớn, đám người kia chẳng mấy chốc mà kéo tới sơn động lừng chừng núi này, Lý Minh đưa mắt nhìn quanh, quả núi này tròn trịa tới kỳ lạ, giống như bị người đẽo gọt vậy, tuyệt không thể tìm một nơi hiểm trở để phòng thủ.

Bọn quần hào trừ dâm từ chân núi kéo lên, chiêng trống gõ inh ỏi, khẩu hiệu hô vang, đông tới mấy trăm người, đủ các loại môn phái, bỗng nhiên tất cả đứng khựng lại kinh ngạc nhìn về phía trước, Lý Minh vậy mà tự chủ động chạy tới trước mặt bọn hắn, không lẽ tên kia muốn đầu hàng chịu chết, cả đám phút chốc ngơ ngác.

Lý Minh hươu trường côn chỉ vào đám người nói: “Đừng tưởng lão tử sợ các ngươi.”

Đám người thấy Lý Minh bản lĩnh như vậy cũng thầm khen trong lòng, không nghĩ khi nào một nhân vật tính cách như vậy lại là một kẻ dâm tặc hái hoa, quần hào nhao nhao nghị luận phải chăng nhầm người hoặc sai sót gì ở đây, duy bọn tam tông vẫn âm thầm áp sát đem hắn bủa vây. Quần hào thảo luận chưa được một hai câu thì Lý Minh đã nhanh chóng co chân chạy mất, lúc này bọn hắn mới tỉnh ngộ hò hét tế pháp bảo đuổi theo, Lý Minh duy chỉ dùng chân chạy mà tốc độ còn nhanh hơn bọn thần thông giả phi hành, tuy nói Âm Dương Long Vân Bộ ảo diệu nhưng không thể kể tới một thân bản lĩnh cuốc bộ leo núi của hắn.

Bọn thần thông giả đuổi được mấy dặm đường thì số người đuổi theo càng ít dần, thêm mấy dặm nữa thì mất dấu hoàn toàn, chỉ có vài kẻ thấy một bóng mờ thoáng qua ở mé đông nên kéo nhau sang phía đấy, số người trên đường gia nhập cũng càng đông, dường như chẳng còn quan tâm gì tới Tổ Địa đoạt bảo mà toàn lực tìm kiếm Lý dâm tặc.

Đường sau núi lên Chiêu Thất Sơn, một bóng hình chợt trái chợt phải, lúc áp vào mỏm đá, khi dính vào thân cây, Lý Minh vậy mà liều lĩnh quay lại, hắn cho rằng nơi nguy hiểm là nơi an toàn nhất, một hồi sau trên đường lại văng vẳng tiếng người vọng lại, dường như là Triệu gia nhân mã, Lý Minh nghe ra thì vô cùng ngạc nhiên, hắn phát hiện ra năm huynh đệ Ngũ Diệu đang đi tới, quả nhiên là Chiêu Thất Sơn tròn.

Triệu Ngũ Hỏa là đại sư huynh nói: “ Nhị Tổ ra lệnh phải bắt hết Việt tộc đệ tử, tốt nhất là giết chết bọn hắn là máu tươi. Dật sư huynh, Kiếm sư huynh giờ này hẳn đang truy sát bọn hắn.”

Triệu Ngũ Thủy nhỏ nhất hỏi: “Sư huynh, làm sao phải bắt giết bọn hắn, Lý Minh chẳng phải đã tha chúng ta một mạng sao?”

Ngũ Hỏa nóng nảy nghiêm mặt giận dữ: “Kẻ thù là kẻ thù, ngươi không được ăn nói hàm hồ, lúc đó cấm chế Long Địa mở, hắn không nhanh chân chạy thì đã toi mạng dưới tay các vị sư thúc sư bá, ngươi hiểu không.”

Ngũ Thủy nhu nhược sợ hãi gật đầu như gà mổ thóc, Ngũ Thổ tính tình trầm ổn nhất nói: “Ngũ Tổ nói là để đề phòng biến số giống như Man Hoang mộ địa, ngươi nhỏ tuổi nên không biết chuyện, Long Địa liên quan rất lớn tới bọn Nam Man, Đại Tổ hình như muốn dùng máu thịt bọn hắn huyết tế mở đường vào Tổ Cung Tổ Địa.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio