Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

chương 117: tội nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngũ Hỏa đưa tay bịt miệng của Ngũ Thổ thì thầm nói: “Đừng nói, ngộ nhỡ có người nghe được, chúng ta bây giờ địch nhân vô số, Thiên Ngoại Đế Vực dường như đã nghe được động tĩnh, phái rất nhiều cường giả hạ giới, còn có Thiên Ma Giáo, Thiên Hoa Tông, tốt nhất chúng ta cứ im miệng làm việc của mình.”

Triệu Ngũ Hỏa miệng vừa dứt lời, từ sau tảng đá xuất hiện một sợi tử xích leng keng kề sát đất phóng ra giống như mãng xà cuốn lấy chân hắn, Ngũ Hỏa bị tập kích bất ngờ kinh hoảng muốn vung kiếm chém đoạn sợi xích, nhưng lửa văng tung tóe mà sợi xích tuyệt nhiên không sứt mẻ nửa điểm, đột nhiên tử sắc sáng lên lập lòe, Ngũ Hỏa nguyên thần đau đớn, toàn thân vô lực bị giật tung đi bay về phía tảng đá, bốn gã sư đệ vội vã nhảy tới tiếp cứu nhưng chỉ tích tắc Ngũ Hỏa đã bị địch nhân khống chế.

Lý Minh ha hả cười lớn nói: “Năm vị huynh đệ, chúng ta quả nhiên có duyên, kiếp trước nhất định chúng ta là một toán rượu chè tri kỷ.”

Ngũ Hỏa bị Lý Minh phong bế kinh mạch, phong bế động thiên, lại phong bế cả nguyên thần, gã trong lòng lo sợ không ngừng nguyền rủa Lý Minh nhưng ngược lại khuôn mặt thể hiện sự quật cường thấy rõ, ngược lại bốn tên sư đệ của gã nét lo lắng hiện không thể che giấu trên khuôn mặt, Ngũ Thủy ánh mắt ậng nước van xin: “Lý đại ca, đừng giết đại sư huynh ta.”

“Không giết không giết, Tiểu Thủy đừng khóc, ở Thanh Long Thành ta không giết các ngươi, ở đây cũng không giết.”, Lý Minh tươi cười đáp.

Ngũ Thủy năm nay mới mười lăm tuổi đã bị các vị thúc bá nhà hắn ném ra ngoài bắt chạy lung tung khắp nơi cùng với bốn gã sư huynh, tuy bản lĩnh hắn không kém nhưng chung quy vẫn là thiếu niên, còn thiếu hụt trưởng thành, chưa trải qua nhiều lịch duyệt biến cố nên tính tình còn ngây thơ thánh thiện, không chủ làm điều ác, nhưng cũng nhờ hắn mà Lý Minh mới không thống hạ sát thủ đối với năm huynh đệ, Lý Minh nói: “Tiểu Thủy, ngươi nói cho đại ca các vị Việt tộc huynh đệ bị bắt giam bao nhiêu người? ở đâu? ta sẽ không sát hại Hỏa đại ca của ngươi.”

“Tiểu Thủy, đừng nói!~”, Đám huynh đệ ba người Thổ Kim Mộc nhao nhao cản lại hắn.

Lý Minh khuôn mặt khó chịu đưa tay đặt lên yết hầu Ngũ Hỏa, Tiểu Thủy hốt hoảng vội vã nói: “Có hơn trăm người bị nhốt ở Huy Cung, trên Huy Lục Sơn cách đây ba trăm dặm về phương tây bắc, ở đó có các vị sư huynh canh gác, nghe nói cả Hoàng Nam sư huynh của Thiên Môn Đạo cũng bị bắt đi, Trần Lộc sư huynh, Vũ Thủy sư tỷ bị trọng thương dẫn tàn quân đi trốn, trọng binh vẫn đang đuổi theo, có cả Thiên Ma Giáo, Thiên Hoa Tông lẫn Doãn Nhai Đường cùng đuổi. À! Còn có cả mấy vị sư huynh tới từ ngoại vực, bản lĩnh rất lợi hại, có cả một vị thần tiên tỷ tỷ rất đẹp gọi là cái gì Hiểu tiểu đệ không nhớ, năm huynh đệ bọn ta đánh không lại.”

Lý Minh trợn trừng mắt, Ngũ Thủy vậy mà một câu vanh vách đọc ra toàn bộ sự tình khiến lòng hắn như có lửa đốt, hận không thể một bước tiến tới đập chết đám người kia, bọn người ác độc kia vậy mà dám coi huynh đệ hắn như con mồi sắn bắn lấy huyết nhục tế tự, trước nay Nam Việt vốn bị coi khinh Lý Minh cũng không xem vào đâu, bởi hắn còn mang trên người nhiều thân phận khác, nhưng sự việc lần này khiến bất bình chất chứa trong lòng hắn giống như núi lửa phun trào, hận ý khiến hắn thực sự muốn ra tay giết người.

Lý Minh giải đi cấm chế cho Ngũ Hỏa, đoạn tung mình muốn vọt xuống núi thì Ngũ Hỏa ngăn hắn lại nói: “Lý Minh, nể tình ngươi nhiều lần nương tay, ta thành thật khuyên ngươi nên tìm nơi ẩn thân bảo vệ tính mạng mình, rất nhiều người bản lãnh cao cường hơn năm huynh đệ bọn ta đang tìm kiếm ngươi, bọn hắn đều là Vực Ngoại cao thủ, muốn bắt ngươi làm vật nghiên cứu.”

“Bắt ta? Nghiên cứu? Bản lãnh thật lớn!~”, Lý Minh hừ lạnh.

Ngũ Hỏa nói thêm: “Ngươi thực lực tuy cao nhưng xa xa chưa phải đối thủ của bọn hắn, việc này cũng chỉ trách huyết mạch của các ngươi lại là chìa khóa mở ra Long Cung Tổ Địa, bọn cự đầu đều không có cách đi vào Tổ Địa, chỉ có thể dựa vào huyết mạch của các ngươi. Ở Thanh Long Thành vì sao Triệu Dật đại sư huynh không lần nữa xua quân giết các ngươi, bởi vì cự đầu có chỉ dụ, để cho các ngươi đi vào Long Sào Cổ Cung.”

“Đa tạ!”, Lý Minh ôm quyền cảm tạ, sắc mặt không tốt chút nào, sát khí lờ mờ ẩn hiện, hắn muốn rời đi thì một thân ảnh từ dưới núi phóng tới như bay, nơi thân ảnh kia đi qua hình thành ảo ảnh dị tượng kinh khủng, sóng nước ngập trời, thủy triều cuồng bạo, lũ lụt tàn phá, đại địa bị dìm trong nước đứt gãy trôi đi, trên không từng tôn thần nhân điều khiên mưa gió giáng hạ bão tố lũ lụt thiên tai, dân chúng phía dưới lầm than sợ hãi kêu khóc, hướng lên không trung dập đầu binh binh tới chảy cả máu.

Thân ảnh kia trong chốc lát tới trước mặt Lý Minh, người kia tản đi màn sương mịt mù vây quanh, lộ ra khuôn mặt một gã nam tử trắng trẻo nhu mì, ánh mắt veo trong như nước suối, gã nam tử ôm quyền nói: “Tại hạ Yết Ban, Thủy Hoàng Đảo đệ tử, các hạ hẳn là Việt tộc Lý Minh, tiếng tăm lừng lẫy!~”

Lý Minh suy nghĩ trong lòng: “Thủy Hoàng Đảo chưa từng nghe qua, họ Yết trong thiên hạ cực kỳ hiếm, không biết hắn có họ hàng gì với Yết Sư không?”, đoạn hắn không lạnh không nóng đáp: “Chính ta, Yết huynh tìm tới có việc gì?“

Yết Ban lạnh lùng đáp lễ của năm huynh đệ Ngũ Diệu rồi nói: “Ta chịu lệnh của các vị thúc bá tới mang Lý huynh về hỏi tội.”

Lý Minh cười đáp: “Tội, ta có tội gì? Yết huynh xin nói rõ một chút?”

Yết Ban nhếch mép cười ruồi đáp lời: “Tội của ngươi chính là mang Việt tộc huyết thống. Ngươi vừa sinh ra đã được chú định là tội nhân.”

Lý Minh ngửa mặt cười thống khoái như phát tiết bực dọc trong lòng, hắn quát lên: “Ai chú định cho ta là tội nhân? Là các ngươi? Vậy xem các ngươi có bản lĩnh gì?”

Lý Minh huy động đầu quyền, chân đạp bát quái, dựa theo song thủ ngũ hành vi bản quy tắc tấn công tới tấp liên tiếp vào các vị trí yếu hại, quyền kình vù vù hiển hóa ra từng đầu Thanh Long cuốn lấy Yết Ban, đáp lại Lý Minh, Yết Ban quanh thân sương mù tràn ngập, mơ hồ có từng đầu Huyền Vũ ầm thầm bơi lội trong sương, Thanh Long Huyền Vũ hai đại cự thú lao vào cắn xé, Lý Minh cũng Yết Ban bị thần thông dư chấn hất văng cùng lùi ra sau.

“Ngươi rất không tồi, thảo nào được các vị thúc bá nhà ta xem trọng.”, Yết Ban thét dài, sương mù quanh thân chấn động ùng ùng, sau lưng hắn hiện lên hư ảnh một tôn Thủy Thần cao lớn, trong tay cầm một cây đại kích đỏ rực, Thủy Thần đôi mắt trắng dã hiện lên hai vực nước xoáy lớn phóng ra muốn thôn phệ Lý Minh, lực hút mạnh mẽ vô cùng khiến hắn không tự chủ được bị tôn Thủy Thần kéo xích lại gần, há miệng muốn đem Lý Minh nuốt chửng.

Ngũ Thủy kinh hoảng nói: “Chúng ta nhanh cứu Lý đại ca.”

Ngũ Thổ nói: “Đừng làm bừa, Thủy Hoàng Đảo địa vị cao hơn chúng ta, ngươi cứu hắn một mạng phải đổi lại mấy ngàn nhân mạng Triệu gia, chưa nói chúng ta không phải đối thủ của tên Yết Ban.”

Ngũ Hỏa nhỏ giọng lắc đầu nói: “Không cần cứu, Yết Ban phải chết!”

Yết Ban sảng khoái cười to, cho rằng phái hắn tới bắt một tên Việt tộc đệ tử không khác gì dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, hắn thoải mái nhìn ánh mắt hoảng loạn của địch nhân, nhưng bất chợt Yết Ban thấy nét tiếu dung hiện ra trên khuôn mặt Lý Minh, gã nhận thấy có chuyện chẳng lành bèn hốt hoảng tế đại kích múa lên muốn trước tiên chém chết Lý Minh, mặc kệ cái gì bắt sống huyết tế, nhưng đại kích của gã chưa kịp bổ ra, bóng trường côn đã phủ kín khắp nơi, lôi đình nổ ầm ầm nổ vang, bầu trời vô hình mở ra một hắc động câu thông hỗn độn.

Yết Ban nhấc chân muốn chạy nhưng cả thân hình bị định trụ không sao nhúc nhích, gã có cảm tưởng như bản thân bị vây trong hỗn độn mịt mù, tiếp theo một tiếng lôi gầm inh tai nhức óc nổ ra, Nguyên Linh gã ầm ầm vỡ vụn, vị Thủy Thần bị đập tan hóa thành vũng nước, nguyên thần không gian trong đầu gã vỡ nát, bầu trời sụp xuống, mặt đất nứt ra, hỗn độn khí từ bên ngoài tràn vào xâm chiếm, ba mươi trọng động thiên chống đỡ nguyên thần không gian gãy đổ, Yết Ban ánh mắt mờ mịt không còn thấy gì.

Lý Minh lăng không, trường côn hoành sau lưng, bầu trời lôi điện nổ đì đoàng, uy nghi như một thiên thần hạ thế, bất chợt từ hư không mở ra một cặp mắt lớn trắng đục to lớn, trong mắt hiện ra biển cả mênh mông, sóng lớn gầm gào, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Lớn mật, giám giết người của Thủy Hoàng Đảo.”

Ánh mắt định trụ cả tòa Chiêu Thất Sơn, một ngọn cỏ cũng vô hình run rẩy, một đạo sương mù theo ánh mắt bắn ra lao về Lý Minh khiến hắn cảm thấy bản thân như rơi vào vực nước sâu vô tận, bên trong có ngàn vạn thủy quái khổng lồ há miệng chờ ăn, Lý Minh thét dài dãy dụa, khí huyết sục sôi gào thét, nguyên thần phóng thích bao phủ mấy chục dặm, Thái Cực Thần Ma Đồ ầm ầm vận chuyển bao phủ bầu trời Chiêu Thất Sơn, Chu Diên Cổ Kiếm được Đinh Kiền giao phó cũng bị tế xuất, hắn muốn cá chết rách lưới.

Đột nhiên từ tòa miếu nhỏ trên Chiêu Thất Sơn, một đạo ánh sáng to lớn phóng lên không xuyên qua sương mù đoạt mất Lý Minh, cùng lúc một thủ ấn mơ hồ vỗ ra đánh tan màn hơi nước, thủ ấn mạnh mẽ tiếp tục ấn tới cặp mắt, hư không vỡ vụn sụp đổ kéo theo một tiếng thét đau đớn, cặp mắt biến mất mang theo Yết Ban, bầu trời Long Sào hiện ra từng vệt loang lỗ giống như gỉ máu giăng ngang, trông thật giống tơ máu bên trong ánh mắt.

Ngũ Diệu huynh đệ bị áp lực ép tới hôn mê bất tỉnh, lúc bọn hẳn ngồi dậy nhớ tới một màn kinh khủng vội vã chạy lên núi, đến nơi bọn hắn thấy Lý Minh vẫn còn đang bất tỉnh nằm trong miếu. Ngũ Thủy tim đập thình thình chạy tới xốc lên Lý Minh thấy trong tai miệng hắn có máu trào ra đã khô thành cục, qua không lâu sau Lý Minh dần dần mở mắt, cảm thấy bản thân lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo, xương cốt chỗ nào cũng có vết rạn vỡ, áp lực từ ánh mắt kia quá khủng khiếp, cả đời Lý Minh chưa bao giờ trải qua, xem chừng Thủy Hoàng Đảo thực lực vô cùng ghê gớm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio