- KHÔNGGG.... CHI!?
Tiếng hét chứa đầy sự tuyệt vọng,hoảng hốt, bần thần của cô.
- C...Ch...Chi, em....
Khuôn mặt điển trai điển trai bây giờ đã trắng bệch, không còn một giọt máu, đôi môi mỏng cũng tái lại, đôi mắt thất thần nhìn thân người trước mặt mình, đôi tay tựa mất ý thức, vô tình bàn tay đang run rẩy dịu dàng chạm vào khuôn mặt xinh đẹp đang ngã hẳn vào vòm ngực rộng lớn rắn chắc của mình. Thân thể người con gái đã không còn một chút sức lực, tực hẳn thân mình vào người đàn ông to lớn kia. Cơ thể nặng trĩu. Đôi mắt xanh biển tự do đẹp ngút trời! Đôi hàng mi mỗi khi chớp lại cảm nhận được sự mệt mỏi. Khuôn miệng nhỏ nhắn vẽ lên đường cong nhẹ, vẻ hài lòng không thể giấu.
- Này! T... tên bi... biến thái. A...nh là đã.... nợ tôi..... đây...một.... một mạng đấy!
Câu nói đầy nặng nhọc, mệt mỏi, khổ sở nhưng không kém phần vẻ hài lòng, đôi môi vẻ cong thêm lên, càng rõ càng sâu.
- E...em là điên rồi!
Người đàn ông với vẻ bàng hoàng, lo lắng vẫn trực trên khuôn mặt hắn. Sâu thẫm lại hằng lên tia giận dữ, một gợn sóng chạy ngang qua.
- Em có mệnh hệ gì?! Ngô Hoàng Huân, tôi thề sẽ không để em sống yên ổn!
Hắn nói rồi bế xốc nó lên, trang phục màu trắng tự bao giờ đã thay một màu đỏ tươi. Bước đến cửa khựng lại liếc nhìn lão già kia. Nảy giờ chết đứng tại chỗ. Tay cầm súng vẫn còn run run vẫn vòn giơ lên không trung, đôi mắt thất thần, không tin vào chuyện đang xảy ra sau câu nói của anh: “ Đụng đến người của KM. Lão già! Ông là đang tự tìm chỗ chết?!“. Đôi mắt xanh thẫm chứa đầy ấp sự giận dữ, lạnh lùng xoáy thẳng như đâm xuyên qua khỏi người lão già kia.
- Đưa Chi đi nhanh đi, còn kịp. Tao giải quyết xong ở đây. Sẽ tới ngay!
Anh quan sát toàn bộ mọi chuyện như nhớ ra được chuyện cấp bách hiện giờ. Nó vẫn là tốt nhất nên được đưa đi xử lí ngay bây giờ.
Hắn cũng không nói gì, thu lại tầm mắt,ôm trọn thân thể bé bỏng trong lòng,bước chân nhanh chóng chạy ra khỏi nơi kinh khủng ấy!
- Tôi... tôi... tôi cũng muốn đi nữa!
Hắn vừa nhấc chân, ôm nó chạy đi, cô đang ngồi bệt xuống trần nhà, hai tay vẫn bị trói chặt trên cô cột. Trong cô bây giờ. Không thể thảm hại hơn!?
Vừa nói cô vừa cố vùng ra, lão gia kia đã hoàn hồn trở lại, sau khi hắn đi, thấy cô như thế liền có một hy vọng nhỏ nhoi xen lấn trong đống lí trí rối bù, có thể giúp lão ta trốn thoát. Lão ta vừa nhấc được một chân lên, vòm súng bắt đầu nhắm sang một con mồi khác... chính là cô!
Pằng
- Ông nghĩ mình có thể trốn được?! Ngu xuẩn!
Như nhìn được thấu xuyên nghĩ của lão ta, anh đã nhanh chóng “ tặng “ cho lão ta một viên súng ghim thẳng vào bụng đầy mỡ của ông ta, khiến máu cứ thế mà trực trào ra. Cô trợn tròn mắt nhìn con người lão ta ngã bịch xuống sàn. Máu lan ra khắp sàn. Anh chạy lại bên cô, lấy chiếc áo khoác dài đến tận đầu rối khoác lên, bao phủ cả người cô, vùi mặt cô vào ngực mình, ngăn cản ánh mắt của cô đang nhìn lão già quằn quại nằm dưới sàn máu.
- Đừng nhìn hắn ta nữa!
-----------
Bệnh viên Nhân Thẩm
Phòng cấp cứu
Đèn phòng cấp cứu đã sáng lên tự bao giờ, bên trong như một mớ hỗn loạn, bác sĩ y tá chạy ra rồi chạy vào, tiếng hô hào, ra lệnh của các vị bác sĩ, người ai cũng bê bết máu của người đang nằm trên gường mổ. Phía ngoài, thân hình người đàn ông to lớn đứng nghênh đãng, ánh mắt nhìn vô hồn nhìn vào phòng cấp cứu. Chiếc áo sơ mi trắng tinh phần trước đã dính đầy máu, nhìn thật kinh khủng!
Sau p anh và cô cũng chạy bán mạng vào bệnh viện. Hai người chạy tới cửa phòng cấp cứu đã thấy hắn vẫn đứng nghiêm nghị ở đấy, cô đảo đôi mắt tinh tường bây giờ chất chứ bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn, sang nhìn vào trên chiếc giường mổ, một thân người đang bị người khác mổ xẻ, xâu xỏ đủ thứ kiểu. Từ lúc chạy vào bệnh viện cô vẫn không ngừng tuôn nước mắt, bây giờ lại thấy cảnh tượng này của nó, nước mắt nuốt vào chả được và cứ thế tuôn trào ra.
-Chi sẽ ổn! Nín nào!?
Anh bước tới giữ đôi vai đang run rẫy lên từng đợt kia, dịu dàng vỗ dành, vùi đầu cô vào vòm ngực mình.
- C..C.... Chi...Nó có....chuyện.....chuyện g..ì thì...tôi....biết.......sống sao đấy chứ!?
Cô khóc nất lên nghẹn ngào nói song, vùng vẫy, đánh đấm anh đủ thứ. Anh cứ thế để mặc cô làm gì mình.
Hắn đã không biết đến sự xuất hiện của anh và cô cho đến khi cô hét nất lên. Hắn chỉ liếc nhìn bọn họ rồi, vẫn vị trí đó giáng mắt vào, bao nhiêu là suy nghĩ, câu hỏi cứ lân lân trong đầu hắn.
Rồi tiếng sau, dàn bác sĩ bước ra. Họ thật thãm! Máu dính gần hết cả chiếc áo xanh phủ bên ngoài, mặt ai cũng phờ phạt, mệt mỏi hiện rõ.
Chiếc cửa mở ra, cô, anh và hắn hoàn hồn đứng bật dậy chạy lại đến dàn bác sĩ.
- Cô ấy thế nào rồi!?
Chất giọng hắn thì điềm tĩnh thật đấy, nhưng chắc hẳn không ai phủ nhận được hàm ý trong câu là bao nhiêu thứ: Lo lắng, sợ, hù dọa,.....
- Bạn... bạn tôi....cô ây....sao rồi....!?
Cô nghẹn ngào, bấu lấy tay của vị bác sĩ đi đầu, mắt đỏ tấy, sưng húp lên, nước mắt vẫn trực trào.
- Cô ấy......qua nguy kịch rồi!