Ban đêm yên tĩnh nhưng Cố Lan Tâm ở trong phòng không thể nào bình tĩnh được, trong lòng có chút không cam tâm và phẫn nộ, cô ta muốn trừng phạt người nào đó.
Buổi sáng ngày hôm sau, thuốc tê đã hết, Cố Tiểu Mạch tỉnh dậy, xung quanh yên tĩnh lạ thường, chỉ có âm thanh của dao kéo đang cắt gì đò.
Cô hít một hơi, phát ra âm thanh nho nhỏ.
Sau đó là tiếng dao kéo được đặt xuống bàn, có người sải bước đến bên cạnh cô, nâng gối cô cao lên, đỡ cô hơi ngồi dậy với một tư thế thoải mái nhất.
Cố Tiểu Mạch mở mắt, đập vào mắt cô là khuôn mặt của Nam Thần An, cô sững sờ sau đó chớp chớp mắt.
Giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên bên tai cô, “Tiểu Mạch, em tỉnh rồi”
Cố Tiểu Mạch gật đầu, “Anh Nam, sao… sao anh lại ở đây?”
“Tối qua anh ở đây trông em suốt đêm, em bị thương nhiều như thế, làm sao anh có thể yên tâm chứ, Tiểu Mạch, em yên tâm đi, chuyện bị cướp đột nhập vào nhà anh nhất định sẽ giải quyết, bây giờ anh càng không dám để em và Nám Nám ở trong căn hộ đó nữa”
Cố Tiểu Mạch lúc này mới phản ứng lại, cơ thể cứng đờ, cô nghiêng đầu nhìn, Nám Nám đang ngủ rất ngoan ở giường bên cạnh, không bị thương, Cố Tiểu Mạch thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Cố Tiểu Mạch biết người cứu cô hôm qua là ai, tuy cô muốn trốn tránh anh nhưng Mộ Bắc Ngật giúp cô, Cố Tiểu Mạch nên cảm ơn anh.
Cô ngước mắt, nghiêm túc nhìn Nam Thần An rồi nói, “Anh Nam, hôm qua… là Mộ Bắc Ngật cứu em, là anh ta đưa em đến bệnh viện đúng không?”
Nam Thần An vốn định không nhắc đến chuyện này nhưng không ngờ Cố Tiểu Mạch lại nói, mỗi câu mỗi chữ đâm vào tim anh ta đau nhói.
Anh ta mím môi, chỉ có thể thừa nhận, nhưng anh ta lại nhắc đến một chuyện khác, “Đúng, là Mộ Bắc Ngật đưa em đến bệnh viện, có điều, em cũng không cần để ý đâu, hôm qua Cố Lan Tâm cũng bị thương, anh cứu cô ta ở trên đường rồi đưa đến bệnh viện, cũng được coi là không ai nợ ai nữa, Mộ Bắc Ngật sẽ không làm khó dễ em nữa đâu, em yên tâm”
Cố Tiểu Mạch hiển nhiên không ngờ được rằng hôm qua Cố Lan Tâm cũng bị thương, sắc mặt lạnh lùng, ngẩn ngơ một lúc.
Đôi mắt sâu thẳm của Nam Thần An nhìn Cố Tiểu Mạch, thu lại cảm xúc của mình, anh ta giả vờ hững hờ lên tiếng, “Tiểu Mạch, Cố Lan Tâm nằm ở tầng năm, nếu em muốn cảm ơn Mộ Bắc Ngật thì đến đó cảm ơn, chuyện này đúng là phải nên cảm ơn anh ta.
”
Hợp tình hợp lý, Cố Tiểu Mạch không nên từ chối.
Cô kéo chăn ra định xuống giường, cô vừa di chuyển, cảm thấy đầu đau như búa bổ, cánh tay cũng đau nhức, Cố Tiểu Mạch rên lên một tiếng.
Nam Thần An lập đức đi lên phía trước, ôm cô xuống giường, Cố Tiểu Mạch có chút lúng túng không tự nhiên, lúc chạm chân xuống đất, Cố Tiểu Mạch bất giác đứng xa Nam Thần An, giữ khoảng cách với anh ta.
Nam Thần An nhìn cô, gõ nhẹ lên mũi cô trách móc, “Có phải lấy tay để đỡ Nám Nám không, em có chút chấn động não, thời gian này nghỉ ngơi cho tốt”
Chẳng trách Cố Tiểu Mạch cảm thấy cánh tay mình đau nhức, vừa dừng lực một chút đã thấy đau, quả nhiên bị chật khớp.
Bởi vì người đau ê ẩm, Cố Tiểu Mạch đành để Nam Thần An dìu ra bên ngoài, may mà có y tá ở đây, có thể trông Nám Nám giúp cô.
Mộ Bắc Ngật ở công ty xử lý tài liệu đến nửa đêm, theo như điều tra của Dịch Bách, người đàn ông đột nhập vào nhà của Cố Tiểu Mạch chỉ lấy một thứ đồ, là chiếc túi sách của Cố Tiểu Mạch.
Mộ Bắc Ngật cụp mắt xuống, hình như đang suy nghĩ gì đó, Dịch Bách đẩy cửa đi vào.
Cậu ta biết chuyện sau Mộ Bắc Ngật, giọng nói lo lắng, “Sếp, Sếp, cô Cố bị thương rồi.
.
: Nói xong, Dịch Bách cảm thấy có gì đó không đúng, cậu ta nhấn mạnh, “Sếp, cô Cố vợ sắp cưới của anh bị thương rồi, cũng nhập viện hôm qua, anh đi thăm đi ạ”
Mộ Bắc Ngật đứng lên, đóng cúc áo vest rồi bước ra ngoài, anh vốn định đến bệnh viện, nhưng… đi thăm Cố Lan ‘Tâm trước vậy.
Dịch Bách ngơ ngác đi theo Mộ Bắc Ngật, sao Sếp lại hững hờ như vậy? Anh không lo lắng sao?
Chiếc xe đi đến cổng bệnh viện, Mộ Bắc Ngật xuống xe, đến phòng .
Cố Lan Tâm tủi thân buồn bã ngồi trong phòng bệnh, lúc nghe thấy cửa phòng bệnh được mở ra, cô ngẩng đầu nhìn, lúc thấy người bước vào, sống mũi cay cay, hai mắt ướt át.
“Bắc Ngật” Giọng nói tủi thân như tiếng mèo kêu.
Dịch Bách nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đi vào phòng bệnh, cậu ta rất biết điều đi ra, cho hai người có không gian riêng.
Mộ Bắc Ngật đi đến trước mặt Cố Lan Tâm, muốn quan tâm Cố Lan Tâm một chút, người ở trước mặt bỗng đứng lên, nhào vào lòng anh, hai tay ôm chặt eo anh.
“Bắc Ngật, hôm qua em rất sợ, thật sự rất sợ”
“Là Nam Thần An cứu em? Anh sẽ cảm ơn anh ta thay em” Giọng điệu của Mộ Bắc Ngật cứ như đang làm việc, không có chút lo lắng kinh ngạc.
Cố Lan Tâm nhận ra điều này, cô ta sững sờ, cơ thể cứng đờ, nói, “Bắc Ngật, hôm qua… anh đã biết chuyện này rồi sao?