Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

chương 126

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vậy… sao anh không đến thăm em?”

“Hôm qua cuộc họp xảy ra chút vấn đề, anh không đi được” Mộ Bắc Ngật bình tĩnh giải thích.

Lý do của anh thật hay giả, kể cả Cố Lan Tâm có nhận ra cũng không có bất kỳ oán trách hay chất vấn nào, chỉ là lúc này cô ta như thể bị gội một gáo nước lạnh lên người, lạnh thấu tâm can.

“Bắc Ngật, em không sao, anh không cần lo cho em, đang lúc trăm công nghìn việc mà anh vẫn bớt chút thời gian đến thăm em, em rất vui” Cố Lan Tâm chỉ có thể giả vờ cười vui vẻ nói.

Lúc cô ta nói xong câu nói này, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở ngoài cửa.

Mộ Bắc Ngật đứng quay lưng với cửa, Cố Lan Tâm ôm anh, nghiêng đầu nhìn thấy Cố Tiểu Mạch ở ngoài cửa.

Cô được Nam Thần An dìu đến đây, Cố Lan Tâm nhìn thấy rõ cô đang mặc trên người bộ đồ bệnh nhân giống mình, trên mặt có vết thương, ánh mắt Cố Lan Tâm trở nên sâu thẳm, bất giác nắm chặt tay.

Tại sao Cố Tiểu Mạch lại xuất hiện ở đây, tại sao cô lại nằm viện, còn bị thương nữa?

Một làn sóng trào dâng trong lòng Cố Lan Tâm, còn Cố Tiểu Mạch cũng bất giác dừng chân lại.

Nam Thần An đoán không sai, Mộ Bắc Ngật quả nhiên đang ở trong phòng bệnh của Cố Lan Tâm.

Cố Tiểu Mạch đến đây là vì muốn gặp Mộ Bắc Ngật, cô vốn rất bình tĩnh, cô cho rằng cô đã khống chế rất tốt cảm xúc của mình.

Nhưng lúc nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này, Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên cảm thấy cô đã đánh giá cao mình rồi, cô không bao dung độ lượng như thế, cô nghĩ cô có chút trẻ con, bây giờ đến một câu cảm ơn cô cũng không muốn nói nữa.

Cố Tiểu Mạch ngẩn ngơ đứng tại chỗ, không phát hiện ra Nam Thần An đang nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt hiện lên sự vui mừng.

Mặc dù Nam Thần An cảm thấy cách làm này của anh ta rất bỉ ổi, nhưng chỉ cần Cố Tiểu Mạch tránh xa anh, sau này Nam Thần An làm gì cũng được, anh ta sẽ đối xử tốt với Cố Tiểu Mạch gấp trăm gấp nghìn lần.

Trái tim Cố Lan Tâm lạnh giá, trong đầu nảy ra sáng kiến, tiếp tục khiến người ở bên ngoài cửa hiểu lầm.

Cố Lan Tâm giả vờ khóc thút thít, buông Mộ Bắc Ngật ra, ngước mắt nhìn anh, khuôn mặt trắng bệch, vô cùng yếu ớt.

Cố Lan Tâm rơi nước mắt, Mộ Bắc Ngật không hiểu, “Khóc cái gì?”

“Em chỉ là… chỉ là”

Cố Lan Tâm càng nói, nước mắt càng tuôn ra, không khống chế được.

Mộ Bắc Ngật chỉ có thể đưa tay lên lau nước mắt cho cô ta, hành động nay lọt vào mắt Cố Tiểu Mạch khiến tim cô đau nhói, bỗng nhiên cảm thấy mình như một chú hề, không biết tự lượng sức mình trong một thế giới không thuộc về cô.

Mặt Cố Tiểu Mạch bỗng nghiêm nghị hản, không phải cô không muốn đi mà là không bước nổi.

Cố Lan Tâm nhân cơ hội này, kiêng chân lên, hai tay ôm lấy cổ Mộ Bắc Ngật, chuẩn bị hôn lên môi anh.

Tình cảm sâu đậm, Cố Lan Tâm cũng hiếm khi dũng cảm gan dạ, cô ta biết rất rõ ý định của mình, đó chính là hôn anh.

Cố Tiểu Mạch cảm thấy gai mắt, cô quay người đi, không quan tâm cơ thể đang đau nhức và đầu óc quay cuồng, cô bước đi như thể bỏ trốn.

Mới đi được hai bước, cơ thể không chống đỡ được nữa, cô phải vịn vào tường mới đứng vững.

Rõ ràng người ta có thể danh chính ngôn thuận ngọt ngào, điều đó rất hợp lý, Cố Tiểu Mạch, mày buồn cái gì chứ? Không được đau lòng!

Cố Tiểu Mạch vỗ nhẹ vào ngực, cố gắng bình tĩnh lại.

Nam Thần An không ngờ Cố Tiểu Mạch lại có phản ứng mạnh như thế, ánh mắt anh ta hiện lên sự nguy hiểm, anh ta nhìn Cố Tiểu Mạch đầy phức tạp.

Nam Thần An bước đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, đỡ lấy tay cô, hững hờ hỏi, “Tiểu Mạch, có phải em… có tình cảm với Mộ Bắc Ngật?”

Trông có vẻ là một câu hỏi rất vô tư nhưng thật ra tim của Nam Thần An đã nhảy lên tận cổ họng rồi, cả cơ thể cứng đờ.

Cố Tiểu Mạch kinh ngạc, suy nghĩ đầu tiên chính là phủ nhận và che giấu, cô giống như nghe thấy một chuyện rất nực cười, cô cười đến mức chảy nước mắt, Cố Tiểu Mạch trả lời, “Anh Nam, làm sao có thể chứ, anh ta là người đã có chủ, tại sao em phải động lòng với anh ta, hơn nữa, người đàn ông của Cố Lan Tâm, em bị mù hay sao mà thích anh ta?”

Cố Tiểu Mạch phủ nhận, cô hình như không muốn dính dáng gì đến ắc Ngật.

Nam Thần An nhìn chằm chằm cô, toàn thân thả lỏng, nhưng lúc Cố Tiểu Mạch nói dối, hai tai sẽ đỏ lên, Nam Thần An nhìn hai tai của Cố Tiểu Mạch, hình như không đỏ.

Anh ta hỏi lại cho chắc chắn, “Thật, thật sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio