Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

chương 228

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh mắt Mộ Bắc Ngật hiện lên sự tức giận, “Nghe thấy lời của tôi không? Hử? Ai nói với các người, ai cho phép các người đến đây để lên án chỉ trích người khác?”

Hai ba câu đã khiến bầu không khí sôi nổi hùng hổ chợt lạnh như băng, Cố Tiểu Mạch bình tĩnh lại mới nhận ra Mộ Bắc Ngật đang bất chấp tất cả để bảo vệ cô, cô bỗng nhiên không dám thoát khỏi vòng tay của anh, nếu không mọi chuyện sẽ càng khó coi.

Người đàn ông đứng yên tại chỗ, cực kỳ sợ hãi.

Mộ Bắc Ngật gật đầu, lạnh lùng nói một câu, “Mộ Bắc Ngật tôi hiện tại vẫn chưa kết hôn, đính hôn cũng chưa thế nên chẳng hề có vợ sắp cưới, còn nếu các người muốn lên án chỉ trích người khác, tôi không ngăn cản được, chúng ta có thể cùng nhau đến đồn cảnh sát ngồi một lát, nhâm nhi cốc trà, được không?”

Câu nói này khiến đám đông sợ đến mức mặt trắng bệch, bọn họ làm gì dám làm loạn nữa, nhưng Mộ Bắc Ngật đâu có dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, lúc bọn họ quay người đi thì Mộ Bắc Ngật gọi lại.

“Đợi một chút.

“Tất cả những bức ảnh và video ngày hôm nay tốt nhất hãy xóa hết, tôi không hi vọng trên mạng sẽ xuất hiện những tin tức liên quan đến chuyện hôm nay, chọc tức Mộ Thị sẽ không có lợi gì cho các người.

Bá đạo! Đám đông sợ hãi, vội vàng rời đi.

Cố Lan Tâm đứng ở góc xa xa nhìn cảnh tượng trước mặt mà hai mắt đỏ ửng, sự căm hận sắp nuốt chửng lý trí của cô ta, Cố Tiểu Mạch, mày đúng là không biết tự lượng sức mình!

Đợi bọn họ giải tán xong, Mộ Bắc Ngật mới buông Cố Tiểu Mạch ra, anh chăm chú quan sát phản ứng của Cố Tiểu Mạch, đồng thời hỏi cô một cách thận trọng, “Giận rồi à? Tin tức trên mạng…”

Mộ Bắc Ngật vốn định giải thích, không ngờ thứ anh nhận được lại là lời cảm ơn của Cố Tiểu Mạch.

“Cảm ơn anh vừa nãy đã bảo vệ tôi, chuyện trên mạng tôi sẽ tự mình giải quyết.

Lời cảm ơn này của Cố Tiểu Mạch là lời thốt ra tự tận đáy lòng, mặc dù cô đã cố gắng khống chế cảm xúc, không cho mình lại gần Mộ Bắc Ngật, nhưng vừa nãy cô thật sự cảm động, cô không thể nào làm trái được với cảm xúc của mình.

Mộ Bắc Ngật nhíu mày, nhưng anh không buồn vì câu nói này của Cố Tiểu Mạch, ánh mắt anh cũng từ từ dịu đi, Cố Tiểu Mạch nói cô sẽ tự giải quyết, anh sẽ không ép buộc cô.

Dù sao nếu cô không chống đỡ được thì đã có anh ở phía sau, sợ gì chứ?

Cố Tiểu Mạch đi đến nhìn Nám Nám đang nằm trong phòng bệnh, con bé vẫn nằm yên, mắt nhắm chặt, giữ sức khỏe để chuẩn bị phẫu thuật.

Cố Tiểu Mạch thở phào nhẹ nhõm, Mộ Bắc Ngật cũng mặc bộ đồ bảo hộ đứng đằng sau Cố Tiểu Mạch, từ từ lên tiếng, “Tôi sẽ cho thêm người đến đây trông coi Nám Nám, trước khi làm phẫu thuật sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

“Cảm ơn anh.

” Giọng nói mềm mại, nhẹ tựa lông hồng.

Mộ Bắc Ngật ho nhẹ một tiếng, anh nói: “Người làm lộ tin tức, cô biết là ai không?”

Anh rất muốn biết phản ứng và thái độ của Cố Tiểu Mạch, Vương Duệ tiết lộ tin tức này, không biết Cố Tiểu Mạch sẽ nghĩ như thế nào.

Cố Tiểu Mạch chau mày, cô cắn bờ môi hồng hào của mình, bộ dạng cực kỳ không vui, tối nay cô cần dạy dỗ Vương Duệ một chút.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Mộ Bắc Ngật muốn đưa Cố Tiểu Mạch đi nhưng Cố Lan Tâm gọi điện đến, Cố Tiểu Mạch đứng ở bên cạnh, chỉ cần nghe thấy giọng nói yếu ớt thảo mai đó đã biết là ai.

Cô đẩy anh ra, “Mau đi gặp vợ sắp cưới của anh đi, tôi có thể tự mình bắt xe.

“Không phải vợ sắp cưới.

” Mộ Bắc Ngật phủ nhận với vẻ mặt u ám.

Cố Tiểu Mạch “ờ” một tiếng cho qua chuyện, trong lòng cô nghĩ, cũng chẳng thay đổi được gì cả.

Mộ Bắc Ngật không đi được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Tiểu Mạch rời đi, anh không yên tâm chút nào, nhưng… lời nói của Cố Lan Tâm rõ ràng có ý gì đó.

Mộ Bắc Ngật nhất định phải nói chuyện với cô ta, nên chỉ có thể đi đến bữa tiệc.

Cố Lan Tâm trốn trong góc nhìn bóng lưng rời đi của hai người, cơn giận trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa một chút, Bắc Ngật, anh thay đổi nhanh quá, nói không cần em nữa là không cần, làm sao có thể chứ?

Cố Lan Tâm cũng lập tức đi đến điểm hẹn, hôm nay cô ta cố tình mặc một chiếc váy đơn giản, buộc tóc cao, trông trẻ hơn rất nhiều nhưng Cố Lan Tâm chăm sóc da rất tốt nên không hề có cảm giác không phù hợp.

Mộ Bắc Ngật lái xe đi đến nhà hàng, anh đi theo nhân viên đến phòng riêng, Cố Lan Tâm đã ngồi sẵn ở đó với bộ dạng dịu dạng, dè dặt.

Mộ Bắc Ngật nhìn cách ăn mặc của cô ta, hình như giống với phong cách của Cố Tiểu Mạch hồi cấp ba … Lại càng có cảm giác giống như cô gái đó, chiếc váy ren lúc đó đến tận bây giờ Mộ Bắc Ngật vẫn còn nhớ như in.

Mộ Bắc Ngật ngồi xuống đối diện với Cố Lan Tâm, lạnh lùng gọi một câu, “Lan Tâm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio