Chương
“Không, anh và Giai Tuệ đang thảo luận vấn đề người già yếu.” Hoắc Nhiên trả lời.
Vương Giai Tuệ cố nén cười, cảm giác sắp bị nội thương.
Bốn người chơi vui vẻ cả đêm, lúc chia tay, Tề Mẫn Mẫn đã mệt muốn rụng rời.
“Giai Tuệ, tớ mệt quá. Tớ và Hoắc trì Viễn sẽ về nhà luôn. Để anh Hoắc Nhiên đưa cậu về nhé.” Tề Mẫn Mẫn sợ Giai Tuệ xấu hổ, chủ động đề nghị.
Hoắc Nhiên nhìn Tề Mẫn Mẫn bằng ánh mắt cảm kích, liền lấy chìa khóa ra nói:”Chị dâu nhỏ, em cam đoan sẽ đưa Giai Tuệ về nhà an toàn.”
Vương Giai Tuệ vẫy vẫy tay với Tề Mẫn Mẫn:”Các cậu về thong thả nhé!”
Bốn người nói lời tạm biệt xong, Tề Mẫn Mẫn liền ôm thắt lưng Hoắc trì Viễn, cùng anh đi về phía chiếc Maybach đậu ở đó không xa.
Hoắc trì Viễn khởi động xe xong thì nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn vẫn nhìn ra bên ngoài. Anh cũng nhìn theo xem xét liếc mắt một cái.
Hóa ra là nhìn Hoắc Nhiên và Giai Tuệ!
Khóe môi Hoắc trì Viễn khẽ nhếch lên.
Sau khi cô bị thương anh không hề đưa cô quay lại biệt thự của mình là một quyết định chính xác.
Tâm trí của cô bị người nhà và bạn bè phân tán, sẽ không còn bị nỗi đau sảy thai chi phối nữa.
Khi về đến nhà, Hoắc trì Viễn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn nằm dài trên ghế mệt đến nỗi muốn ngủ.
Anh xoay người bế cô lên, bất chấp vết thương ở chân bế cô lên lầu.
Về phòng ngủ rồi, vừa đặt cô lên giường, cô liền mở to mắt mơ mơ màng màng hỏi:”Hoắc trì Viễn, chúng ta về đến nhà rồi sao?”
“Em cứ năm đi, anh đi bật nước tắm.” Hoắc trì Viễn xoay người hôn lên trán Tề Mẫn Mẫn.
“Hôm nay mệt quá, có thể không tắm được không?” Tề Mẫn Mẫn ngáp một cái, vùi mặt vào gối, không chút sức lực hỏi.
“Anh giúp em tắm. Tắm nước ấm sẽ thấy dễ chịu hơn.” Hoắc trì Viễn nói xong, liền đi vào nhà tắm.
Chờ anh xả nước xong thì phát hiện ra nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang nằm sấp trên giường.
Anh đi tới nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô:”Nha đầu, dậy tắm.”
Tề Mẫn Mẫn lại mơ màng, giãy dụa đứng lên, chân trước đá chân sau, nhào vào lòng Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn rên lên một tiếng.
“Em đã giẫm vào đâu rồi? Anh đau lắm không?” Tề Mẫn Mẫn lập tức đứng thẳng lên, lo lắng lần mò cơ thể anh.
“Đừng nhúc nhích!” Hoắc trì Viễn đột nhiên dùng sức ấn Tề Mẫn Mẫn vào lòng, thô giọng nói.
Tề Mẫn Mẫn cảm thấy có một luồng khí nóng đang muốn thiêu đốt chính mình, bao nhiêu buồn ngủ biến đi hết, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên:”Em tự tắm!”
Nói xong, Tề Mẫn Mẫn liền chạy vào nhà tắm.
Cô vừa không cẩn thận sà vào người anh.
Cô vừa sảy thai, mẹ chồng cô ý kéo cô vào phòng bà, dặn dò tháng này bọn họ không thể sinh hoạt vợ chồng.
Vậy mà cô còn gợi lên….
Không giải quyết được, Hoắc trì Viễn chắc sẽ rất khó chịu!