Chương
Ngay lúc năm phát rồi cũng không bắn trúng, Tề Mẫn Mẫn cười đến ngã vào trong lòng Hoắc trì Viễn: “Anh Hoắc Nhiên, anh đừng gấp,…”
Hoắc Nhiên hơi hất mày với Tề Mẫn Mẫn, quay đầu làm phát năm viên, bốn viên liền trúng vào bóng.
“Oa, anh Hoắc Nhiên, anh đúng là giỏi.” Tề Mẫn Mẫn khoa trương cười nói: “Giai Tuệ, mình nói đúng không.”
“Sáu cũng là an ủi rồi.” Vương Giai Tuệ cười nói.
“Anh Hoắc Nhiên, anh tới mười phát rồi, cũng cho Giai Tuệ được ba phát.” Tề Mẫn Mẫn trêu chọc Hoắc Nhiên.
“Mười phát thì mười, các người xem thử xem!” Hoắc Nhiên chơi lại một ván nữa.
Bây giờ, mười phát, vậy mà trúng mục tiêu.
Hoắc Nhiên không thèm nhìn Tề Mẫn Mẫn trợn mắt há hốc mồm nhét món đồ chơi vào trong tay Vương Giai Tuệ cũng đang kinh ngạc: “Anh nói rồi, chỉ cần ba phát là anh có thể tìm được quy luật.”
“Anh Hoắc Nhiên, em cũng muốn, anh trở lại một ván có được không?” Tề Mẫn Mẫn hưng phấn túm chặt cánh tay Hoắc Nhiên.
“Cho em tranh với đàn ông sao!” Hoắc Nhiên bỏ tay cô ra, không kiềm chế được cười nói.
“Không giúp thì không chời, Hoắc trì Viễn nhà chúng ta cũng bắn súng cực kỳ chuẩn.” Tề Mẫn Mẫn bất mãn hếch miệng nhỏ lên: “Thế nên, em cũng không hiếm lạ!”
“Em hiếm lạ cũng không cho em, đây là cho Giai Tuệ, Giai Tuệ, chơi đi!” Hoắc Nhiên gảy đại món đồ chơi, cười hỏi.
“lớn như vậy chúng ta ôm về được sao?” Vương Giai Tuệ kinh ngạc nhìn nó.
“em đừng căng cánh tay, nên vừa lúc để mắt tới.” Hoắc Nhiên cười nói.
Vương Giai Tuệ cúi đầu, tràn ngập vui vẻ chơi món đồ.
Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy trong mắt Hoắc trì Viễn có xin lỗi, lập tức cười an ủi anh: “Hoắc trì Viễn, chúng ta đi chơi cầu trượu cao tốc!”
Hoắc trì Viễn cũng không phải binh lính, thuật bắn súng rất bình thường.
“Được.” Hoắc trì Viễn sờ đầu cô, cười gật đầu: “Chỉ cần em đưa ra yêu cầu gì, hôm nay anh đều cố gắng thỏa mãn.”
“Đi thôi!” Tề Mẫn Mẫn cầm theo hoa đăng, kéo cánh tay Hoắc trì Viễn đi đến bên bờ sông.
“Động tác cực nhanh! Cũng không biết chờ chúng ta một chút!” Hoắc Nhiên bất mãn kháng nghị, dắt tay Vương Giai Tuệ, đuổi theo lên trước.
“Chậm một chút!” Vương Giai Tuệ gọi Hoắc Nhiên lại.
Tuy cô gãy xương, nhưng vẫn không thể chạy quá nhanh, chân vẫn còn đang đau.
Hoắc Nhiên lập tức cúi người, ôm lấy Vương Giai Tuệ, cười nói: “Anh ôm em còn nhanh hơn em chạy!”
“Ai cho anh ôm? Đặt em xuống!” Vương Giai Tuệ bất mãn dùng súng huých Hoắc Nhiên một cái.
“hai người già yếu ở phía trước đã đi nhanh tới mức không thấy đâu rồi, hai ta cần phải nhanh lên!” Hoắc Nhiên cũng không buông cô ra, mà ôm cô chạy nhanh đuổi theo.
“Sao anh lại học theo chị Hoắc Tương thế? Cũng gọi Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn là người già?” Vương Giai Tuệ cười hỏi.
“Bởi vì Hoắc Tương miêu tả rất chuẩn xác.” Hoắc Nhiên cười ha ha
Tề Mẫn Mẫn đi ở phía trước quay đầu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Hoắc Nhiên: “Anh Hoắc Nhiê, anh nói xấu gì em hả?”