Chương
“Nhìn thấy em, bao nhiêu lý trí của anh đều biến mất.” Hoắc Trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn, khẽ hôn lên mười đầu ngón tay.
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt rút tay ra, chạy trốn khỏi ham muốn của Hoắc Trì Viễn, cầm lấy áo trên giường giúp anh mặc vào.
Hoắc Trì Viễn giơ hai tay, để Tề Mẫn Mẫn giúp mình mặc quần áo. Toàn bộ quá trình, khóe môi anh đều lộ vẻ hạnh phúc.
“Đi xuống thôi. Mọi người chắc vẫn đang chờ hai ta.” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua đồng hồ, thúc giục nói.
Hoắc Trì Viễn vò mái tóc dài của Tề Mẫn Mẫn, rồi mới nắm tay cô xuống lầu.
Dưới lầu, mọi người sớm đã ngồi xuống, chỉ chờ mỗi hai người bọn họ.
Tề Mẫn Mẫn áy náy nhìn thoáng qua mọi người.
“Mau ăn đi! Lại thêm tối nay bữa tối lại chuyển thành bữa đêm rồi.” Bà nội Hoắc vung tay lên, mười phần ra lệnh.
“Đã quá khuya rồi. Một người điên làm khổ mọi người đến nửa đêm.” Cố Hoài Cẩn nói có chút oán giận. Anh và cháu bị bà Tưởng đâm, con rể đoạt lấy dao cũng thiếu chút nữa bị thương. Cho nên bà không hề có hảo cảm với bà Tưởng kia.
Một người điên, điên thì điên đi, vì sao còn làm hại đến người khác?
“Hoài Cẩn!” Bà nội Hoắc bất mãn trách mắng, “Khiết Nghi là vợ của Tưởng Bình.”
“Điều đó không chứng mình cô ta bình thường. Cô ta vẫn điên như vậy. Nếu không phải anh con và Tiểu Viễn có phúc khí, chỉ sợ sẽ không bị thương nhẹ như vậy.” Cố Hoài Cẩn bất mãn kháng nghị.
“Cô, việc này mọi người hãy trách mắng cháu đi. Bà Tưởng không có lỗi.” Tề Mẫn Mẫn lập tức biện hộ thay cho bà Tưởng.
“Chưa có sai!” Chu Cầm đưa cho Tề Mẫn Mẫn một bát canh nhũ cáp, quan tâm nói, “Canh nhũ cap này được hầm từ cây kim ngân, mẹ còn bỏ thêm ít nấm hương, hương bị không tồi, còn có thể bổ dưỡng thân thể. Con ăn nhiều một chút.”
“Cám ơn mẹ!” Tề Mẫn Mẫn lập tức nói cảm tạ mẹ chồng.
“Cảm ơn cái gì? Con ăn nhiều coi như ủng hộ me. Mẹ nấu canh suốt tiếng. Mà Hoắc Tương kia lại nói khó uống muốn chết.” Chu Cầm nhìn thoáng qua con gái.
Hoắc Tương lập tức tươi cười nghịch ngợm:”Thì đúng mà! Con cũng không nói dối.
Tề Mẫn Mẫn sợ Hoắc Tương nói làm mẹ chồng không vui, lập tức uống một ngụm:”Mẹ, mẹ đừng nghe Hoắc Tương nói, canh này ngon lắm ạ.”
“Vẫn là con dâu nhỏ rất hiểu chuyện.” Chu Cầm vui vẻ cười rộ lên.
Ứng Mẫn nghe thấy Tưởng phu nhân nói đã tha thứ cho Tề Mẫn Mẫn không tin được mà đứng bật dậy khỏi ghế sô pha.
Thấy bác sĩ Vương nhìn cô ta, Ứng Mẫn lại ngồi xuống, cố ép bản thân nở nụ cười: “Vậy sao? Chắc Hoắc Trì Viễn vui lắm. Anh ấy lo lắng nhất bác không chịu tha thứ cho Tề Mẫn Mẫn!”
“Uhm! Là tôi không thoát ra được, oán niệm quá sâu!” Tưởng phu nhân vuốt ve ảnh chụp của con gái, trong ánh mắt tràn ngập hoài niệm, “Nhiên Nhiên của tôi lương thiện như vậy, tôi lại trở thành một người độc ác, Nhiên Nhiên chắc chắn sẽ giận tôi!”
“Bác gái, bác đừng nghĩ như vậy! Con nghĩ chắc chắn Nhiên Nhiên sẽ hiểu bác mà. Dù sao hai người thân lần lượt qua đời khiến bác chịu đả kích lớn như vậy. Dù là ai cũng khó mà chấp nhận được. Bác gái, con cảm thấy bác thật sự vĩ đại!” Ứng Mẫn cười khen.
“Cảm ơn cháu đã an ủi tôi! Ngày đó từ nghĩa địa về. Tôi đã thông suốt mọi việc rồi!” Tưởng phu nhân ngẩng đầu, cười nhạt, “Tôi không oán hận bất cứ ai. Lỗi lầm của Mẫn Mẫn, về tình có thể tha thứ. Kỳ thật, nó cũng là một đứa bé đáng thương. Từ bé đã mất mẹ!”