Chương
“Anh không nói lời nào so với người khác nói chuyện còn lợi hại hơn.” Hoắc Nhiên bất mãn nhỏ giọng than thở.
“Xem ra có người thua mà không phục! Anh bế bà nội về phòng nghỉ ngơi một chút. Mọi người tiếp tục chơi đi!” Hoắc Trì Viễn đứng dậy, bế bà nội đang ngủ gật trên ghế sô pha đi về phòng/
Quay về phòng, Hoắc Trì Viễn đặt bà nội trên giường, cởi bỏ dép và áo khoác cho bà.
Khi rời khỏi phòng bà nội, anh thấy mẹ đang đứng trên cầu thang vẫy tay. Anh lập tức đi lên lầu.
Đứng trong phòng ngủ của ba mẹ, Hoắc Trì Viễn nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ muốn nói gì với con vậy?”
Sảy thai tuy không phải bệnh nặng nhưng rất tổn thương đến cơ thể của phụ nữ. Khi về nhà, con nhất định phải nghe lời mẹ bắt Tiểu Nhiễm uống thuốc đó!” Chu Cầm lo lắng, dặn dò con trai.
“Mẹ, con hiểu mà! Bệnh tình của Tiểu Nhiễm có hi vọng không ạ?” Hoắc Trì Viễn rất muốn có một đứa con — kết tinh tình yêu của anh và Tề Mẫn Mẫn.
“Mẹ cũng không biết nữa!” Chu Cầm cảm thấy có chút thất bại, che mặt thở dài.
“Không trị khỏi cũng không sao. Mẹ, mẹ cố gắng là được rồi. Con muốn Tiểu Nhiễm luôn vui vẻ.” Hoắc Trì Viễn lập tức an ủi mẹ.
“Cứ hai tháng con dẫn Tề Mẫn Mẫn đến chỗ mẹ kiểm tra một lần. Mẹ phải dựa theo tình hình của con bé mà có phương án trị liệu!”
“Được ạ!” Hoắc Trì Viễn gật đầu.
“Đi thôi! Đừng khiến bọn chúng nghi ngờ!” Chu Cầm cười nói.
“Con xuống đây!” Hoắc Trì Viễn rời khỏi phòng mẹ, đứng ngoài cửa một lúc rồi anh quan về phòng ngủ của mình, cầm một chiếc áo khoác nhỏ vội vàng xuống lầu.
Hoắc Tương vừa ngẩng đầu, nhìn thấy anh cả đi từ trên lầu xuống, liền bồn chồn hỏi:”Anh, anh vừa mới lên lầu à?”
Anh cả không phải đã đưa bà nội đi ngủ sao?
Sao đã đi từ trên lầu xuống?
Tề Mẫn Mẫn cũng ngẩng đầu nhìn Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn quơ quơ áo khoác trong tay, cười nói:”Buổi tối lạnh, anh đi lấy áo khoác cho Tề Mẫn Mẫn.”
Nghe Hoắc Trì Viễn nó, Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười ngọt ngào với anh.
Hoắc Trì Viễn đi qua, khoác áo lên vai cô, quan tâm hỏi:”Anh không ở đây, ai thắng rồi?”
“Anh Hoắc Nhiên và chị Hoắc Tương đều đã thắng rồi.” Tề Mẫn Mẫn chu cái miệng nhỏ nhắn, thương tâm nói, “Chỉ có em vẫn thua.”
“Đưa bài cho anh.” Hoắc Trì Viễn vòng tay qua người Tề Mẫn Mẫn, để cô áp lưng vào ngực mình, lấy bài trong tay cô.
Tề Mẫn Mẫn rúc vào lồng ngực anh, vẻ mặt sùng bái nhìn Hoắc Trì Viễn.
Tuy rằng ở trong lòng anh cô không hoàn mỹ, nhưng ít nhất cô còn có tư cách ở bên cạnh anh.
Người đàn ông này sinh ra đã không phải bình thường. Cô cũng không nên yêu cầu xa vời quá.
Sự không vui này cô sẽ không nói cho anh biết.
Có lẽ Hoắc Trì Viễn nói đúng, cô chính là bình dấm chua nhỏ.
Hoắc Trì Viễn rũ mắt xuống nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, bị ánh mắt của cô làm trong hơi động, đôi mày rậm hơi nhíu lại.