Chương
“Anh. tới lượt anh!” Hoắc Nhiên nhếch môi vắt chéo chân, cười nói:”Anh có đánh hay không? Không đánh thì nhận thua đi.”
“Ai là địa chủ?” Hoắc Trì Viễn ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt hỏi.
Tề Mẫn Mẫn gãi mũi một chút, thấp giọng nói:”Em!”
“Em?” Hoắc Trì Viễn khiếp sợ thiếu chút nữa thì cằm rớt ra.
Quả nhiên Tề Mẫn Mẫn không biết chơ bài!
“Em biết bài này thật xấu, nhưng em có làm nông dân thì thua vẫn hoàn thua.” Tề Mẫn Mẫn sầm mặt chu miệng.
“Ai nói xấu? Chỉ là muốn thắng thì hơi mất chút công sức.” Hoắc Trì Viễn hôn lên trán Tề Mẫn Mẫn, cười an ủi cô.
“Thật chư?” Nghe Hoắc Trì Viễn nói, Tề Mẫn Mẫn lập tức vui vẻ.
“Anh, trong tay anh cái gì cũng không có, muốn thắng em và nhóc Tương, không phải anh quá ảo tưởng rồi sao?” Hoắc Nhiên kiêu ngạo nói.
“Không thử sao mà biết được?” Hoắc Trì Viễn nói xong, quăng ra ba quân bài.
Hoắc Nhiên lập tức ngồi thẳng người…
Đến lượt Hoắc Tương…
Mấy phút sau, vẻ mặt Hoắc Nhiên trở nên căng thẳng, Hoắc Tương cũng bắt đầu nhíu mày.
Tề Mẫn Mẫn nhìn bài trong tay Hoắc Trì Viễn, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười.
Mặc dù quân bài Đại Vương và Tiểu Vương đều nằm trong tay Cố Nhiễn, nhưng Hoắc Trì Viễn có biện pháp làm cho Hoắc Nhiên phải đánh ra cả quân bài. Mà trong tay Hoắc Trì Viễn lại có quân bài mạnh nhất. Nếu trong tay Hoắc Nhiên và Hoắc Tương không có bom, thì Hoắc Trì Viễn thắng chắc rồi.
Khi Hoắc Trì Viễn dùng đối nhị đánh lên bài của Hoắc Tương, không ai đánh thêm được nữa.
Hoắc Trì Viễn cười ngả bài.
, , , , , , , , tám quân bài.
“Địa chủ thắng!” Hoắc Trì Viễn trầm giọng cười.
“Hoắc Trì Viễn, sao anh dám chắc đối nhị chính là lớn nhất?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.
“Anh làm cho Hoắc Nhiên phải đánh ra hai quân bài Vương, chỉ cần không có bom, anh là lão đại rồi.” Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt nói, “Mà anh đã sớm tính ra trong tay bọn họ có những quân nào. Cho nên chúng ta tất thắng!”
“Hoắc Trì Viễn, anh quả thật quá lợi hại!” Tề Mẫn Mẫn vẻ mặt sùng bái nhìn Hoắc Trì Viễn giơ ngón cái lên.
“Tiếp tục!” Hoắc Nhiên không phục, bắt đầu tráo bài.
“Chú có tin là chú vẫn sẽ thua không?” Hoắc Trì Viễn bình tĩnh cười cười.
“Chú, anh thả lại nước đi. Nếu không đêm nay anh Hoắc Nhiên sẽ không để cho anh ngủ.” Tề Mẫn Mẫn nhìn vẻ mặt không phục của Hoắc Nhiên, liền túm lấy người Hoắc Trì Viễn, lặng lẽ nói.
“Được!” Hoắc Trì Viễn cười nhìn thoáng qua môi Tề Mẫn Mẫn: “Tiếp theo để cho nó thả nước.”
Tề Mẫn Mẫn lập tức đọc hiểu hàm nghĩa trong mắt anh, đỏ mặt nói: “Em không phải ý đó?”