Chương
Đúng là cô chắn cửa nhà vệ sinh nam. Đối phương chắc là vừa mới đi từ trong đó ra. Có thể gương mặt hờ hững của anh ta làm cho cô cảm thấy tức giận. Cô tuyệt đối không thể cúi đầu trước đối phương!
“Ai quy định con đường này là của anh?” Hoắc Tương cao ngạo hất cằm, đi qua người đàn ông.
Người đàn ông chỉ lạnh lùng nhíu mi, không có ý định tranh cãi với Hoắc Tương, xoay người đi về phòng bao.
“Anh hai, anh tới rồi. Em đã gọi món đậu phụ Đông Giang mà anh thích ăn nhất đó.” Trần Lam ôm cánh tay anh trai cười nói.
“Đừng tưởng lấy lòng anh rồi thì anh sẽ nói ngọt cho em trước mặt ba mẹ.” Trần Lương lạnh lùng nói.
“Anh hai! Anh hiểu em nhất!” Trần Lam lắc lắc cánh tay anh trai làm nũng năn nỉ.
Tuy ba không ép cô đi phá thai, cũng đồng ý cho cô ly hôn, nhưng trong lòng cô vẫn có chút bất an. Ánh mặt ba nhìn Thẩm Hạc cứ như hận không thể lột da rút xương. Cho nên cô mới gọi người anh trai đang ở trong quân đội tới, xin anh nói giúp mình trước mặt ba mẹ.
“Nể mặt đứa cháu chưa ra đời của anh, anh chỉ giúp em một lần, đúng một lần!” Trần Lương giơ một ngón tay lên, vô cùng nguyên tắc nói
“Một lần là được! Chuyện sau này em và Thẩm Hạc sẽ tự giải quyết.” Trần Lam rốt cuộc cũng thở phào.
“Em định cảm ơn anh thế nào?” Trần Lương nhìn em gái, nhíu mày.
“Em giới thiệu bạn gái cho anh! Bạn thân của em một người ở Harvard, một người ở Massachussetts, tùy anh chọn.”
Hai mắt Trần Lương vốn đã lạnh lùng nay càng trở nên băng giá như Bắc Cực, đùng đùng đùng tiếng bắn về về phía Trần Lam.
“Lúc ba mẹ bức hôn, em làm lá chắn cho anh còn chưa được sao?” Trần Lam sâu xa nháy đôi mắt đẹp, nhỏ giọng than thở.
Cô không muốn bị ép gả cho người mình không thích, anh hai là hoàn toàn không muốn kết hôn.
Trần Lương vừa lòng ngoéo khóe môi, quay đầu nhìn về phía Thẩm Hạc.
“Đội trưởng… Trần…” Lần đầu Thẩm Hạc gặp Trần Lương, lập tức bị sự nghiêm trang của anh áp chế.
“Thẩm Hạc? TRần Lương, cậu gọi theo Tiểu Lam kêu tôi là anh hai là được.” Trần Lương vẫn rất lạnh lùng, chỉ là giọng nói ấm hơn một chút. Anh giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ: “Tôi vẫn còn đang diễn tập, vụng trộm ra ngoài. Hai đứa đi ăn đi, anh đi trước.”
Trần Lương nói xong, liền để lại em gái và Thẩm Hạc rồi đứng dậy rời đi.
“Anh hai, anh ăn xong rồi hãy đi?” Trần Lam muốn gọi anh lại, anh còn chưa ngồi ấm chỗ, đồ ăn còn chưa mang lên đã muốn đi.
Anh em bọn họ không dễ gì mới gặp nhau, anh cũng không muốn ở bên cô sao?
“Em không muốn anh của em bị đưa lên tòa án quân sự chứ?” Trần Lương nói xong liền đi ra.
“Có nghiêm trọng như thế sao?” Trần Lam không hài lòng lắm bĩu môi.
Người anh hai nay một năm ngày đều ở trong quân doanh, muốn gặp anh còn khó hơn gặp chủ tịch nước.
“Quân nhân phải phục tùng mệnh lệnh. Lại nói anh ấy còn đang diễn tập.” Thẩm Hạc vừa dỗ Trần Lam, vừa gắp rau cho cô.
Mới ăn vài miếng, Trần Lam lại bắt đầu thấy ghê tởm. Thẩm Hạc nhanh chóng đưa nước tới.