Chương
Bà nội nói không sai lắm sáu giờ, bọn Hoắc Nhiên cũng đến, liền nói với Hoắc Tương ở bên cạnh: “Nha đầu Giai TUệ kia lòng tự trọng rất cao, lát nữa cháu đừng đùa nó.”
“Biết, người quá cưng chiều cháu dâu rồi, cháu gái hiện tại là cháu không có ai yêu thương rồi.” Hoắc Tương nâng cằm lên, điềm đạm đáng yêu thở dài.
“Con tìm đàn ông đi, lập tức có người thương.” Không đợi bà nội mở miệng, Chu Cầm đã nói.
“Cháu xem, đến mẹ cháu còn nói thế!” Bà nội đắc ý cười nhìn Hoắc Tương.
“Được, con tủi thân vậy!” Hoắc Tương vừa nghe tất cả mọi người đều bức hôn mình, lập tức đứng dậy, lấy cớ đi ra wc.
“Nha đầu này, nếu nó dám theo chủ nghĩa độc thân cả đời không kết hôn, bà sẽ bò từ trong quan tài ra xé xác nó.” Bà nội nghiến răng: “Con gái lớn như vậy rồi, tìm đàn ông tốt mà gả đi không phải chuyện tốt sao? Hoắc Tương lại giống như bị người ta lấy dây trói lại buộc nhảy xuống vực.”
“Bà nội, Hoắc Trì Viễn không phải đã nói chuyện tốt sắp đến sao? Bà không cần nổi giận, cũng đừng để tâm quá.” Tề Mẫn Mẫn khẩn trương nói.
“Hiện giờ hai đứa mới khiến bà bớt sầu. Hoắc Nhiên này không biết bao giờ mới có thể kết hôn.” Bà nội thở dài.
Hoắc Tương vừa mới chạy ra liền chạm phải một người. Đối phương cứng rắn, khiến cô bị đâm phải mà ứa nước mắt.
Cô căm tức giương mắt lên:”Anh đứng chặn đường người khác thành nghiện à?”
Cô va phải khối thép sao, đau chết mất.
“Cô gái, đường này không phải của cô, tôi chỉ trùng hợp đi qua nơi này, là cô đụng phải tôi.” Trần lương nhìn cô gái xinh đẹp liều lĩnh trước mặt, bất đắc dĩ nhíu mày.
“Sao lại là anh?” Hoắc Tương quả muốn hô to xui xẻo.
Ba sao trên vai đối phương quen thuộc đến mức đang chào hỏi cô.
Cô vậy mà đụng phải đàn ông ở cửa toilet nam.
Hôm nay cô vận gì đây?
Vốn là gặp được Trần Lam hai lần, lại đụng phải một người đàn ông ở cùng quán rượu.
“Tôi cực kỳ hoài nghi cô trả thù tôi.” Trần Lương khoanh tay, lạnh lùng híp mắt.
Anh vội vã chạy về đơn vị, cho nên đi nhanh hơn một chút, nhưng thế này không thể va chạm đến đắc tội được.
“Tôi trả thù anh còn không bằng tìm một hòn đá đến đánh còn hơn.” Hoắc Tương đảo mắt, coi như không nhìn thấy Trần Lương, phiêu nhiên bước qua trước mặt anh.
Có chút nóng nảy?!
Trần Lương sinh ra ở kiểu gia đình đó, có người nào không phải cúi đầu nhiệt tình lấy lòng anh chứ?
Lần đầu tiên anh gặp được một cô gái ngạo mạn như vậy.
Anh vươn tay, thoải mái đặt lên cổ Hoắc Tương, túm cô quay lại.
Hoắc Tương vừa giãy dụa vừa căm tức rống lên:”Hai gạch ba sao, anh làm cái gì vậy?”