Chương
Nghe Tưởng phu nhân nói vậy, Lynda thất thần.
Rốt cuộc Tưởng phu nhân định làm gì chứ?
“Bây giờ biết cũng đã muộn rồi. Ban trai con đã hứa hẹn chăm sóc con cả đời trước mộ mẹ!” Phùng Hân Nhiên cố ý khoe chiếc nhẫn kim cương cực lớn cho Tưởng phu nhân thấy.
Cô còn nhớ rõ lần trước, biết Tưởng phu nhân muốn làm mai, cho nên cô cố ý đeo nhẫn, ngụ ý nói cho Tưởng phu nhân biết mình đã có bạn trai.
Lynda nhìn Phùng Hân Nhiên đầy tán thưởng.
Phùng Hân Nhiên này không giống những cô gái khác, có cơ hội tiếp xúc với người đàn ông vạn Tệ như Hoắc Trì Viễn không mặt dày mày dạn dính vào. Cô kiên định vào tình yêu của mình, từ chối sự mai mối vớ vẩn của Tưởng phu nhân.
Không tệ!
Có cá tính!
“Loại nhẫn kim cương này Hoắc Trì Viễn cũng có thể mua một đống lớn!” Tưởng phu nhân lạnh lùng nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay Phùng Hân Nhiên. “Trang sức mà thằng bé tặng cho Tề Mẫn Mẫn, ít nhất bán được cũng mấy ngàn vạn. Sau khi Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn ly hôn cũng là một phú bà rồi!”
“Không sai. Chỉ riêng chiếc nhẫn ngọc trai kia cũng mấy ngàn vạn Đô La rồi. Hoắc tổng yêu Tề Mẫn Mẫn, hận không thể mang tất cả mọi thứ có thể mua bằng tiền cho cô ấy!” Lynda cố ý nhấn mạnh chữ yêu kia, nhắc nhở Tưởng phu nhân. Hoắc Trì Viễn là người chồng chung thủy, anh ấy rất yêu bà xã mình. Không có khả năng ly hôn rồi cưới Phùng Hân Nhiên.
“Nếu Tưởng Y Nhiên còn sống thì căn bản không đến lượt Tề Mẫn Mẫn hưởng thụ những thứ này!” Tưởng phu nhân có chút phẫn nộ nói.
Lynda cạn lời, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Tưởng phu nhân này có chút cố chấp.
“Nếu chị Tưởng Y Nhiên còn sống, có lẽ Hoắc tổng chỉ hận không thể hái sao trên trời xuống. Đáng tiếc, chị Y Nhiên không có phúc đi đến cuối con đường với anh ấy. Tình yêu của anh ấy với chị Hân Nhiên khiến cho người khác thật hâm mộ. Con cũng hi vọng bạn trai con cũng si tình như Hoắc tổng vậy. Kỳ thật chỉ cần một nửa thôi là con cũng thấy hài lòng rồi. Dù sao, không phải ai cũng có thể giống như Hoắc tổng, kiên trì trong việc tình cảm như vậy. Tề Mẫn Mẫn cũng là một cô gái có phúc!” Phùng Hân Nhiên thật lòng nhìn Tưởng phu nhân, hi vọng đối phương có thể hiểu được.
Hoắc Trì Viễn không phải là người đứng núi này trông núi nọ như vậy.
“Là phúc mà Tề Mẫn Mẫn tu luyện tám đời mới có được!” Tưởng phu nhân không vui bĩu môi.
“Có thể gả cho Hoắc Trì Viễn đã là phúc cô ấy tu luyện được rồi. Cô ấy cũng là một người hiểu lòng người, đối xử với Hoắc tổng rất tốt!” Lynda ngồi cạnh dường, nhẹ nhàng xoa lưng cho Tưởng phu nhân, “Bác là mẹ nuôi cũng nên mừng cho bọn họ!”
Tưởng phu nhân hừ lạnh một tiếng.
Muốn bà ta mừng thay cho Tề Mẫn Mẫn, còn Tưởng Y Nhiên thì sao đây?
Tưởng Y Nhiên nhất định sẽ giận người mẹ như bà ta, hận bà ta không thương con gái ruột của mình lại còn đi yêu thương người đã giết chết con gái mình.
Bà ta bị quỷ mê hoặc, hồ đồ một khoảng thời gian.
Hiện tại thì bà ta đã tỉnh rồi.
Bà ta sẽ không ngốc nghếch coi Tề Mẫn Mẫn là con gái nữa.