Chương
Muốn thương gì thì bà cũng sẽ thương Phùng Hân Nhiên.
Lynda cảm thấy buồn nôn, che miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Sự cố chấp của Tưởng phu nhân khiến cho cô cảm thấy chán ghét.
Vợ chống người ta đang hòa thuận, bà ta có tư cách gì mà phủ nhận, phá hoại chứ?
Hơn nữa, Phùng Hân Nhiên đã đính hôn với người khác.
Vậy bà ta muốn lấy lý do gì mà ghép đôi Phùng Hân Nhiên và Hoắc tổng chứ?
Cô nôn xong thì quay trở lại phòng bệnh, thấy vẻ mặt lo lắng của Tưởng phu nhân. Cô vội vàng giải thích, “Cháu mang thai. Chỉ là nôn nghén thôi!”
“Mang thai? Vậy mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi!” Tưởng phu nhân vội vàng vỗ bên giường, lo lắng hô.
“Không nghiêm trọng như vậy đâu ạ. Hoắc tổng cũng đang cố gắng tạo người, có lẽ cũng sắp có kết quả rồi!” Lynda sờ bụng nói.
Tưởng phu nhân sửng sốt.
Nếu Tề Mẫn Mẫn có con của Hoắc Trì Viễn, muốn chia rẽ bọn họ sẽ không dễ dàng nữa.
Bà ta tính đi tính lại.
Hoắc Trì Viễn này quả thật quá hồ đồ.
Hân Nhiên xinh đẹp như vậy, giống với Tưởng Y Nhiên như đúc, sao thằng bé không tính đến sao?
Hoắc Trì Viễn vừa đến đây, Tưởng phu nhân liền túm lấy tay anh và Phùng Hân Nhiên nói:”Tiểu Viễn, hai con là người thân nhất của ta, nên thương yêu lẫn nhau.”
Hoắc Trì Viễn rút tay ra, lễ phép nói với Phùng Hân Nhiên:”Cô Phùng có gì khó khăn thì cứ nói ra.”
“Hiện giờ đúng là tôi có chút khó khăn, nhưng chỉ có anh mới có thể giải quyết được.” Phùng Hân Nhiên nhìn thoáng qua Tưởng phu nhân, cười nói với Hoắc Trì Viễn.
“Tôi sẽ hết lòng giúp đỡ.” Hoắc Trì Viễn chân thành nói.
“Anh phát hành CD về chị Y Nhiên khắp toàn cầu, làm cho thật nhiều người hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và anh. Anh có thể mở họp báo giải thích một chút. Cùng lắm thì công khai thân phận con gái riêng của tôi. Tôi không muốn vị hôn phu của tôi hiểu lầm.” Phùng Hân Nhiên vừa vuốt ve chiếc nhẫn vừa nói.
“Giải thích cái gì?” Tưởng phu nhân nghiêm mặt trách mắng, “Vị hôn phu của con muốn hiểu lầm thì hiểu lầm. Mẹ không thích anh ta đâu!”
“Nhưng con thích!” Phùng Hân Nhiên bất đắc dĩ cười khổ.
“Tôi sẽ tìm cơ hội.” Hoắc Trì Viễn cười cười với Phùng Hân Nhiên.
“Đau đầu quá.” Tưởng phu nhân ôm trán khó chịu nói.
“Bác nói chuyện nhiều rồi. Mau nằm xuống nghỉ ngơi.” Hoắc Trì Viễn nhanh chóng hạ giường, đỡ Tưởng phu nhân nằm xuống. “Lynda, Hân Nhiên, hai người để mắt đến bác gái, tôi đi tìm bác sĩ Lưu.”
“Tiểu Viễn, nhớ hỏi ông ta rủi ro phẫu thuật.” Tương phu nhân đột nhiên bồn chồn gọi Hoắc Trì Viễn lại.
“Sẽ không có rủi ro gì đâu. Bác phải tin tưởng bác sĩ Lưu. Cháu chỉ đi hỏi chú ấy xem có cần hỗ trợ gì không.” Hoắc Trì Viễn thoải mái cười nói.
“Thật hy vọng chính cháu có thể phẫu thuật cho bác.” Tưởng phu nhân có chút thất vọng nói:”Đều do vụ tai nạn đó.”