Chương
Lỗi nhỏ còn có thể tha thứ, nhưng tội tâm chết người thì làm sao có thể tha thứ được đây?
“Xin lỗi thì có ích gì? Người chết đi không thể sống lại được.” Ưng Mẫn tiếp tục trách mắng Tề Mẫn Mẫn, “Cô đi theo Hoắc Trì Viễn mà không trưởng thành nổi. Vĩnh viễn giống như một đứa trẻ không nhỏ không lớn, làm sao cô có thể xứng với anh ấy được?”
Tề Mẫn Mẫn tổn thương nhìn Ưng Mẫn.
Vì sao Ưng Mẫn trước sau bất nhất?
Ở trước mặt Hoắc Trì Viễn, cô ta nói đỡ cho cô, đầy lý lẽ, hiền thục, Hoắc Trì Viễn không có ở đây, cô ta liền trở nên chanh chua.
“Tôi quên mất, cô vẫn còn là một đứa trẻ. Tôi đã yêu cầu ở cô quá cao.” Ưng Mẫn dường như hối hận thở dài, “Tề Mẫn Mẫn, tôi tin cô ở bên Hoắc Trì Viễn lâu dài, về sau sẽ dần dần trưởng thành.”
Nói xong, Ưng Mẫn vỗ vỗ nhẹ bả vai Tề Mẫn Mẫn.
“Tôi sẽ cố gắng.” Tề Mẫn Mẫn nói. Là cô nghĩ nhiều. Ưng Mẫn đối với cô hận rèn sắt không thành thép.
“Trưởng thành không phải có thể học được! Cô ta chính là dạng ngốc nghếch khờ khạo!” Tưởng phu nhân mỉa mai bĩu môi. Bà tháo bông hoa trên mũ vô tình ném xuống đất:”Ưng Mẫn, đỡ bác về phòng.”
Tề Mẫn Mẫn đứng tại chỗ, đau lòng thiếu chút nữa rơi nước mắt.
“Được rồi.” Ưng Mẫn có chút thất vọng nói, “Bác gái, Tề Mẫn Mẫn chỉ vô tình chạm vào vết thương của bác. Bác hẳn là nên khoan hồng độ lượng một chút.”
“Cháu không cần khuyên nữa!” Tưởng phu nhân ngắt lời Ưng Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn ngồi trong hoa viên, trái tim bị bi thương hằn lên từng chút một.
Phu nhân Tưởng vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho cô?
Cô thực sự xin lỗi tin tưởng của Hoắc Trì Viễn đối với mình.
Cô không có cách nào bù lại sai lầm của chính mình.
Cô nghiệp chướng nặng nề.
Cô cuộn trong chân ở trong ghế, dùng lực cắn mu bàn tay.
Cô nên làm cái gì bây giờ?
Nếu Hoắc Trì Viễn ở bên cạnh thì tốt rồi.
Anh nhất định có thể nói cho cô biết cô nên làm thế nào.
Ngay lúc cô đang nước mắt lưng tròng, ngoài cửa liền xuất hiện một đôi tình nhân.
Trước khi Tô Hoán nhấn chuông cửa là cố ý nhìn lại mặt mình qua di động: “Thật sự không nhìn ra anh là Tô Hoán.”
“Nhìn không ra đâu, em chỉ thấy một chú râu ria.” Phùng Hân cười lắc đầu.
Biết phu nhân Tưởng vẫn muốn để cô và Hoắc Trì Viễn thành một đôi, Tô Hoán liề yêu cầu đưa cô đến thành phố A thăm bệnh. Nhưng anh lại không muốn bộc lộ thân phận của mình, liền dính râu lên mặt.
“Chú? Có chú nào đẹp trai như vậy sao?” Tô Hoán nhíu mày với Phùng Hân.
“Có, chú là người đẹp trai nhất, mau vào đi thôi.” Phùng Hân ôm cánh tay anh, cười nói.
Lúc này Tô Hoán mới vừa lòng ấn chuông cửa.
Nghe được tiếng chuông cửa vang lên, Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng lau nước mắt, lúc bảo vệ chạy ra trước cửa, liền nghênh đón họ vào: “Chị Hân, chị đã đến rồi, vị này là…”