Chương
“Bạn trai chị, Shaw!” Phùng Hân vui vẻ giới thiệu.
“Xin chào Shaw!” Tề Mẫn Mẫn vươn tay, lễ phép chào hỏi.
“Tiếu…” Tô Hoán không nghĩ đến sẽ gặp được Tề Mẫn Mẫn, thiếu chút nữa mở miệng hô tên của cô. Nghĩ đến hiện giờ mình đang cải trang, anh nhanh chóng chữa lại: “Cô gái xinh đẹp này nên xưng hô thế nào đây?”
“Anh gọi em là Tề Mẫn Mẫn là được.” Tề Mẫn Mẫn ngượng ngùng nói.
“Tề Mẫn Mẫn… rất êm tai.” Tô Hoán không kiềm chế được cười nói.
“Shawn, có phải trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi không?” Tề Mẫn Mẫn nghi ngờ nhìn Tô Hoán, cảm giác đã từng gặp ở đâu.
“Không không không, lần đầu tiên tôi tới thành phố A.” Tô Hoán lập tức phủ nhận, mặt không đỏ, hơi thở không gấp nói xong lời nói dối.
“Hai người thật sự xứng đôi.” Tề Mẫn Mẫn tò mò nhìn Shawn, người đàn ông này cực kỳ tuấn tú, đứng chung một chỗ với Phùng Hân, đặc biệt hợp.
“Tề Mẫn Mẫn thực ngọt, đáng tiếc không có kẹo!” Tô Hoán không tiếc nuối nói.
“Em không phải trẻ nhỏ, Shawn!” Tề Mẫn Mẫn bị Tô Hoán đùa cười: “Mau vào đi thôi, mẹ nuôi đang chờ hai người.”
Phùng Hân đã đến khiến cho phu nhân Tưởng vô cùng cao hứng, nhưng là Shawn xuất hiện lại khiến vẻ mặt của bà trở nên lạnh lùng cứng ngắc.
“Cậu ta là ai thế?” Phu nhân Tưởng lạnh lùng liếc Tô Hoán.
“Chào bác gái, cháu biết bác coi Phùng Hân như con gái mình, cháu cực kỳ vui mừng thay cô ấy. Cháu là Shawn, vị hôn phu của Hân.” Tô Hoán vươn tay với Phu nhân Tưởng.
“Vị hôn phu?” Phu nhân Tưởng cắn răng lộp độp.
Người đàn ông này chính là nguyên nhân khiến Hân không nghe lời.
“Vâng, chúng cháu đã đính hôn.” Tô Hoán cố ý đưa nhẫn cưới ra trước mặt Tưởng phu nhân, cười nói: “Sự nghiệp của cháu còn đang phất lên, chờ sau khi ổn định, cháu sẽ cưới cô ấy làm vợ.”
“Phất lên? Vậy là cậu vẫn chưa phất lên, không cần chậm trễ chung thân đại sự của Hân nhà chúng ta.” Phu nhân Tưởng lạnh lùng nói.
“Cháu sẽ lập tức trở thành đỉnh của Kim tự tháp. Bác gái không cần lo lắng, chắc là cháu sẽ không để cô ấy đợi cháu quá lâu.” Tô Hoán cũng không ngại phu nhân Tưởng trào phúng, cười đến trong sáng như cũ, đẹp trai như trời xanh.
“Cậu…” Phu nhân Tưởng bị Tô Hoán nói đến không còn gì để nói, chỉ có thể phun lửa giận về phía Tề Mẫn Mẫn: “Tề Mẫn Mẫn, thất thần ở đấy làm gì? Còn không đi rót nước cho khách?”
“Chờ một lát!” Tề Mẫn Mẫn khẩn trương nghe lời đi đổ nước. Tuy phu nhân Tưởng không nói được tốt, nhưng ít nhất thì bà cũng chịu để ý cô rồi.
Phùng Hân vui vẻ dựa đầu vào vai anh, thấp giọng nói: “Shawn, hôm nay anh ất đẹp trai.”
Tưởng phu nhân nhận lấy trà Tề Mẫn Mẫn đưa, uống một ngụm liền hắt hết trầ lên mặt Tề Mẫn Mẫn, phẫn nộ quát:”Nóng như vậy, cô muốn tôi bỏng chết à?”