Chương
Hoắc Trì Viễn cười cù eo Tề Mẫn Mẫn khiến cô cười lên vô cùng xinh đẹp, anh liền nói: “Nha đầu, vừa mới là ai nghịch mặt anh?”
Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm le lưỡi với Hoắc Trì Viễn: “Em a!”
Hoắc Trì Viễn nhẹ nhéo nhéo cái mũi của cô.
“Keo kiệt!” Tề Mẫn Mẫn ngây thơ kháng nghị. Anh thật đúng là mang thù!
“Hôm nay là ngày bao nhiêu?” Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn cười, làm bộ như hồ đồ hỏi.
Tề Mẫn Mẫn cũng không chịu kém cạnh, không để cho anh được như ý nguyện, cô giả bộ ngay thơ chớp chớp mắt: “Không biết. Làm sao vậy?”
Hoắc Trì Viễn nhíu mày.
Tề Mẫn Mẫn cười nâng khuôn mặt lạnh lùng của anh lên, hôn một cái trấn an: “Sinh nhật vui vẻ! Chú!”
Hoắc Trì Viễn lập tức nở nụ cười: “Nghịch ngợm! Thì ra em vẫn nhớ rõ.”
“Sinh nhật của anh em sao có thể quên?Em đã đem sinh nhật của anh ghi tạc vào trong đầu rồi.” Tề Mẫn Mẫn chỉ chỉ vào đầu, khẽ cười nói.
Hoắc Trì Viễn dùng sức ôm anh, thanh âm khàn đục nói: “Anh đã nhiều năm không sinh nhật rồi.”
Mấy năm nay, người nhà vẫn không ai dám tổ chức sinh nhật cho anh, sợ động đến nỗi đau trong lòng anh. Bởi vì sáu năm trước vào ngày đó, anh đã mất đi rất nhiều thứ quan trọng..
Nghe thấy Hoắc Trì Viễn nói, Tề Mẫn Mẫn lập tức cứng đờ.
Cô chỉ nhớ mơ hồ hôm xảy ra tai nạn đó là vào trước ngày mùng tháng , lại không nhớ rõ là ngày nào.
Chẳng lẽ ngày sinh nhật của anh cũng chính là ngày mất của Tưởng Y Nhiên.
“Thực xin lỗi.” Cô đau lòng, tự trách cắn môi, nhìn Hoắc Trì Viễn nói.”Em không biết.”
Một ngày này năm kia, Tưởng Y Nhiên nhất định là muốn tổ chức sinh nhật cho Hoắc Trì Viễn đi?
“Không trách em. Chỉ trách số mệnh. Nếu em vẫn cảm thấy áy náy, vậy thì hãy chúc mừng sinh nhật anh đi.” Hoắc Trì Viễn bắt lấy cái cằm của Tề Mẫn Mẫn, đầu ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô.
“Được.” Tề Mẫn Mẫn kề mặt vào bàn tay to của Hoắc Trì Viễn, nén lệ đáp.”Thật muốn trả lại cho anh một Tưởng Y Nhiên nguyên vẹn.”
“Vậy em thì phải làm sao bây giờ?” Hoắc Trì Viễn đau lòng vuốt ve đỉnh đầu Tề Mẫn Mẫn, “Đứa ngốc!”
Anh đã yêu Tề Mẫn Mẫn, cho dù trả lại cho anh một Tưởng Y Nhiên như cũ cũng không hẳn là một kết cục tốt đẹp.
“Em có thể rời đi. Thật sự.” Tề Mẫn Mẫn vô cùng thành khẩn nói, chỉ là trong giọng nói có ngàn vạn đau thương cùng không muốn.
“Không được!” Hoắc Trì Viễn xoay người đè Tề Mẫn Mẫn dưới thân, một bên mãnh liệt hôn cô, một bên gầm nhẹ:”Không được rời khỏi anh!”
Tề Mẫn Mẫn nén lệ đáp lại nụ hôn của anh, hai tay vòng ra sau lưng anh, gắt gao ôm chặt lấy người trên thân.
Rời khỏi anh so với việc chết còn đau khổ hơn.
“Hôm nay là sinh nhật anh, anh lại khiến em khóc rồi.” Hoắc Trì Viễn đau lòng hôn lên nước mắt của Tề Mẫn Mẫn.
“Được. Em không khóc.” Tề Mẫn Mẫn lau sạch nước mắt trên mặt, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.