Chương
Hoắc Trì Viễn cúi đầu, tìm được đôi môi ngọt ngào của cô, liền triền miên mút vào.
Có lẽ thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, có lẽ bởi vì anh yêu Tề Mẫn Mẫn, cho nên anh mới cảm thấy hôm nay không hề đau đớn.
Tình yêu đến, thù hận cũng sớm qua đi thôi.
“Nha đầu, về sau em chỉ cần nhớ kỹ ngày này là sinh nhật anh là đủ.” Hoắc Trì Viễn tựa trán vào trán Tề Mẫn Mẫn nói.
“Uh`m!” Tề Mẫn Mẫn dùng lực gật đầu.
Cô đẩy Hoắc Trì Viễn ra khẽ ngồi dậy, muốn mặc quần áo vào.
“Làm gì?” Hoắc Trì Viễn kéo cô lại, khó hiểu hỏi.
“Giúp anh chuẩn bị quà sinh nhật a.” Tề Mẫn Mẫn dùng giọng mũi trả lời.
“Em chính là món quà sinh nhật quý giá nhất của anh rồi.” Hoắc Trì Viễn đem y phục Tề Mẫn Mẫn vừa mặc vào lột ra, nhiệt tình hôn lên môi cô.
Anh coi cô như miếng mồi ngon, từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng…
Bởi vì sinh nhật, Hoắc Trì Viễn không định đi làm. Nhưng có việc liên quan đến Liêu Phàm cần anh xử lý, anh mới gọi Trịnh Húc đến nhà.
“Liêu Phàm?” Trịnh Húc nghe Hoắc Trì Viễn nói cậu chuyển một số tiền lời cho một người phụ nữ, tò mò nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Không cần đoán mò linh tinh! Cô gái này không có quan hệ này nọ với tôi đâu!” Hoắc Trì Viễn giơ hai tay bày tỏ sự trong sạch của mình.
“Hành vi của anh rất đáng nghi!” Trịnh Húc cười nhạt.
“Cậu cứ coi tôi làm việc thiện đi. Cô gái này bị hủy dung, gia cảnh đáng thương. Tôi đã sắp xếp bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nổi tiếng rồi, cậu bảo Lynda đặt hai vé máy bay đi Mỹ đi! Càng nhanh càng tốt!” Hoắc Trì Viễn ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau, lạnh nhạt nói.
“Được!” Trịnh Húc cung kính gật đầu.
Nếu Hoắc tổng không định nói thì anh ấy cũng không quan tâm xem cô gái này là ai.
Nghe ý của Hoắc tổng thì chắc chắn không phải là tình nhân nuôi dưỡng bên ngoài rồi.
“Hạng mục những trang thiết bị hỗ trợ trong phẫu thuật não như thế nào rồi?” Hoắc Trì Viễn bình tĩnh hỏi Hoắc Trì Viễn.
“Đã bước vào giai đoạn cuối rồi. Rất nhanh sẽ có kết quả. Khi sản phẩm của chúng ta được tung ra thị trường sẽ đánh bại rất nhiều sản phẩm nhập khẩu tương tự!” Trịnh Húc cực kỳ tự tin nói.
“Chú ý đến tiến trình! Sau đó rồi báo cáo với tôi!”
Lúc Tề Mẫn Mẫn bưng cà phê đi vào phòng làm việc, Hoắc Trì Viễn và Trịnh Húc đã nói chuyện xong.
“Trợ Lý Trịnh, uống tách cà phê đi!” Tề Mẫn Mẫn cười nói với Trịnh Húc.
“Cảm ơn!” Trịnh Húc nhận tách cà phê, mỉm cười nói cảm ơn.
“Chị Lynda bận rộn nhiều việc sao ạ?” Tề Mẫn Mẫn thấy Lynda không đến, quan tâm hỏi han.
“Hôm nay cô ấy đến bệnh viện kiểm tra!” Đáy mắt Trịnh Húc đầy ý cười.