Chương
“Chị Lynda bệnh sao?” Tề Mẫn Mẫn lo lắng nhìn Trịnh Húc.
“Không phải bị bệnh! Cô ấy mang thai.” Trịnh Húc cười nhìn Hoắc Trì Viễn. Thấy dáng vẻ không quan tâm của đối phương, Trịnh Húc cười càng nghiêm trọng hơn.
“Nhìn dáng vẻ vui sướng của anh kìa?” Tề Mẫn Mẫn cười trêu chọc Trịnh Húc.
“Đứa bé này…..” Trịnh Húc nhìn Hoắc Trì Viễn, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ “Rất bất ngờ!”
“Như vậy là tốt rồi!” Tề Mẫn Mẫn rúc vào lòng Hoắc Trì Viễn, hâm mộ nó.
“Hoắc tổng cũng sắp trở thành ba rồi nhỉ?” Trịnh Húc nhìn Hoắc Trì Viễn, cười dịu dàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn đỏ ửng lên, “Chúng em…..vẫn tránh thai!”
Trịnh Húc thiếu chút nữa cười ra tiếng.
“Cậu không vội sao?” Hoắc Trì Viễn trừng mắt nhìn Trịnh Húc một cái.
Trịnh Húc cười, để tách cà phê xuống: “Tôi xin phép đi trước. Làm xong việc, tôi còn muốn đến bệnh viện đón Lynda!”
“Trợ lý Trịnh, nói tiếng chúc mừng với chị Lynda giúp em!”
“Được! Tôi sẽ chuyển lời. Cũng chúc mộng tưởng của Hoắc tổng sớm trở thành sự thật!” Trịnh Húc nói xong, cười rời đi.
Nói vậy, ngày nào Hoắc tổng đều cố gắng ‘phòng tránh – có thai’ hi vọng sản phẩm thử nghiệm kia có thể hoàn thành tâm nguyện của Hoắc tổng.
Tề Mẫn Mẫn ngồi trên đùi Hoắc Trì Viễn, hâm mộ nói: “Trợ lý Trịnh nhất định là một người cha tốt. Anh xem anh ấy vui vẻ chưa kìa!”
Hoắc Trì Viễn từ chối cho ý kiến nhíu mày. Anh sẽ không nói cho Tề Mẫn Mẫn biết rằng, Trịnh Húc đang cười anh.
Vì anh mà công ty sản xuất một số lượng lớn bao cao su siêu siêu mỏng được anh dùng thường xuyên.
Việc này Tề Mẫn Mẫn không biết nhưng Trịnh Húc lại rõ như lòng bàn tay.
Cậu ta đang cười anh xấu bụng.
Xấu xa thì sao chứ?
Có thể có một công chúa nhỏ như Tiểu Nhiễm, tất cả những toan tính của anh đều đáng giá.
Anh ôm Tề Mẫn Mẫn trong lòng, bắt đầu làm việc.
Tuy muốn ở bên cạnh cô cả ngày nhưng cũng không thể được. Hoắc Y càng ngày càng phát triển nên anh càng ngày càng bận rộn.
Anh chỉ còn cách phân thân thôi.
Có phải anh nên tìm thêm một trợ lý cùng Trịnh Húc, để phân tán công việc cho người đó.
Hoắc Trì Viễn vừa gõ bàn phím, vừa suy nghĩ.
“Anh làm việc đi, em không quấy rầy nữa.” Tề Mẫn Mẫn rời khỏi vòng tay của Hoắc Trì Viễn, cười nói.
Nhìn anh mệt như vậy, cô thấy thật đau lòng.
Nhưng cũng không có cách nào.
Là ai làm cho Hoắc Y càng ngày càng phát triển chứ?