Chương
Cô có thể lập gia đình, nhưng nhất định phải là sau khi thành công.
Tề Mẫn Mẫn vẫn đặt sự chú ý vào Hoắc Tương và Tần Viễn Chu, cho nên đến khi nhà họ Tần đi rồi, cô mới phát hiện ra Hoắc Nhiên không có ở đây.
Cô kéo kéo góc áo Hoắc Trì Viễn, thấp giọng hỏi:”Anh Hoắc Nhiên đâu?”
“Đi tìm vợ rồi.” Hoắc Trì Viễn thản nhiên cười nói.
“Ừm.” Tề Mẫn Mẫn chớp chớp mắt, “Anh ấy cứ bám dính lấy người ta. Có rảnh là lại chạy đến chỗ Giai Tuệ.”
“Đó là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt.” Hoắc Trì Viễn nhếch môi, “Có thể hiểu được.”
“Thế chúng ta thì sao?” Tề Mẫn Mẫn ôm thắt lưng Hoắc Trì Viễn cười hỏi.
“Vợ chồng già.” Hoắc Trì Viễn nhún vai, cười nham nhở.
“Hừ!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn đẩy Hoắc Trì Viễn ra, xoay người đi vào vườn hoa.
Hoắc Trì Viễn đuổi theo, một tay ôm lấy Tề Mẫn Mẫn:”Chúng ta là thời kỳ ngọt ngào. Hận không thể dính lấy nhau từng phút từng giây hòa vào làm một. Vừa lòng chưa?”
“Vừa lòng!” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy cổ Hoắc Trì Viễn, tươi cười rạng rỡ giống anh mặt trời tháng năm.
Hoắc Trì Viễn cúi đầu hôn Tề Mẫn Mẫn…
“Bà nội bọn họ đều đang ở đây.” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng đẩy Hoắc Trì Viễn ra, sửa sang lại váy của mình.
Cô không giống anh cái hôn nào cũng điên cuồng, cứ có cơ hội là hôn.
Tuy rằng người nhà họ Tần đều đến khách sạn nghỉ ngơi, nhưng người lớn trong nhà đều đang ở đây. Hai người bọn họ ra vườn hoa hôn nhau, sẽ bị bọn họ nhìn thấy.
“Chúng ta về nhà.” Hoắc Trì Viễn bế thốc Tề Mẫn Mẫn lên, đi về phía chiếc Maybach.
“Đừng!” Tề Mẫn Mẫn vỗ nhẹ Hoắc Trì Viễn vài cái, tự rời đi mà không xin phép sẽ bị chê cười, “Em muốn ở lại với bà nội.”
“Không ai dám cười em!” Hoắc Trì Viễn bá đạo nói, “Bà nội sẽ không tức giận nếu ngay bây giờ chúng ta đi tạo ra đứa nhỏ.”
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt vùi vào lòng Hoắc Trì Viễn:”Tạo đứa nhỏ gì chứ? Em vẫn là đứa nhỏ mà!”
“Đã là người phụ nữ lớn của anh rồi.” Hoắc Trì Viễn cười thỏa mãn nói.
“Tiểu Viễn, Tiểu Nhiễm, hôm nay có ở lại đây không?” Bà nội đẩy xe lăn ra cửa, cười nói với hai người.
“Bà nội, ngày mai Tề Mẫn Mẫn muốn đi học. Chúng cháu về nhà.” Hoắc Trì Viễn lớn tiếng nói.
“Vậy đi đường cẩn thận một chút.” Bà nội hiền lành nói.
Ngồi vào chiếc Maybach, Hoắc Trì Viễn vẫy tay với bà nội, rồi lái xe đi.
“Chắc chắn bà nội đã thấy rồi.” Tề Mẫn Mẫn ôm hai gò má, thẹn thùng nói.
Vừa bị anh hôn đến phát hỏa!
“Xấu hổ cái gì? Đều là vợ chồng già rồi.” Hoắc Trì Viễn cười xoa đầu Tề Mẫn Mẫn.
“Có phải ai cũng mặt dày như anh đâu?” Tề Mẫn Mẫn làm mặt quỷ với Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn cười sang sảng.