Chương
“Anh còn dám cười?” Tề Mẫn Mẫn vươn hai tay nhéo thắt lưng Hoắc Trì Viễn.
“Tim gan, tha mạng!” Hoắc Trì Viễn giơ một bàn tay, đầu hàng với Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn nghe Hoắc Trì Viễn xưng hô, trái tim đập bình bình, cảm thấy ngọt ngào như mật.
Cô dựa vào ngực Hoắc Trì Viễn, cười hỏi:”Anh nói chuyện gì với Tần Viễn Chu vậy? Hết cả nửa ngày.”
“Là anh ấy giúp anh giải quyết một số việc.” Hoắc Trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn thản nhiên cười nói.
Anh không muốn làm cho Tề Mẫn Mẫn phải lo lắng về việc của ba vợ, cho nên không nói cho cô anh nhờ Tần Viễn Chu giúp khơi thông quan hệ, lấy được chứng nhận dược phẩm đã được kiểm định cho tập đoàn Bằng Trình, vượt qua khó khăn. Hiếu đạo này của cô để anh làm. Ba vợ có khó khăn, anh là con rể cũng nên tương trợ.
“Em còn tưởng rằng anh sẽ dạy anh ấy làm thế nào để trở thành ông chồng mẫu mực.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm lè lưỡi.
“Em đang khen anh đấy à?” Hoắc Trì Viễn tà tà cười hỏi.
“Tưởng bở!” Tề Mẫn Mẫn hừ một tiếng, nhưng cũng không có phủ nhận.
Hoắc Trì Viễn thật sự là một ông chồng tốt đến không thể soi mói.
Hoắc Tương và Tần Viễn Chu sóng vai nhau cùng đi, thỉnh thoảng sẽ nhìn đối phương một cái.
Ánh mặt trời lúc hoàng hôn xuyên qua kẽ lá cây ngô đồng, rọi xuống người Hoắc Tương, bao phủ cô bằng ánh nắng ấm áp khiến Tần Viễn Chu mê say.
“Sao nào? Thái độ của ba mẹ em như vậy khiến anh rất hài lòng đi?” Hoắc Tương nghiêng đầu sang bên, đùa giỡn hỏi.
“Không dám! Phải nói là thái độ của ba mẹ anh như vậy không khiến em tức giận sao?” Tần Viễn Chu sợ hãi nói.
Trong mắt Hoắc Tương có chút tán thưởng.
Coi như Tần Viễn Chu biết điều, biết thái độ của mẹ anh ta có chút ngạo mạn.
“Ba anh không tệ. Còn mẹ anh….. Vì bà ấy cam chịu trước mặt anh trai cho nên miễn cưỡng tha thứ cho bà ấy!” Hoắc Tương cười trả lời.
“Em có một người anh tốt.” Tần Viễn Chu nắm chặt tay Hoắc Tương, cười nó, “Nếu anh đối xử với em không tốt chắc chắn sẽ bị anh ấy giết chết!”
“Chắc chắn rồi!” Hoắc Tương kiêu ngạo ngẩng đầu.
Trong mắt anh cả, cô vẫn là cô em gái được anh bảo vệ. Tuy cô lựa chọn Tần Viễn Chu nhưng anh cả cũng sẽ khảo nghiệm anh. Anh cả lo lắng cô em gái sẽ phải chịu tủi thân khi về nhà chồng mà thôi.
Tần Viễn Chu nắm chặt tay Hoắc Tương.
Hoắc Tương liếc anh một cái: “Nếu anh cả không vui, em sẽ nói giúp anh! Dù thế nào cũng là người đàn ông do em chọn mà!”
Tần Viễn Chu bật cười, “Nếu thật sự phải cần đến em nói giúp thì quả thực anh không đáng là người em yêu rồi!”
Hoắc Tương cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Tần Viễn Chu như vậy mới đúng là người đàn ông mà Hoắc Tương cô lựa chọn.