Chương
Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn, có chút trầm trọng lắc đầu với ba mình, cũng không nói gì.
Hoắc Hoài Lễ vỗ vai con trai, đi lên phía trước nhìn tình hình của Tề Bằng Trình: “Nhịp tim, huyết áp bình thường, không cần quá lo lắng.”
“Thật không ba?” Tề Mẫn Mẫn lập tức chạy tới, lo lắng hỏi han.
“Ba cũng là bác sĩ ngoại khoa, chỉ là sau khi làm viện trưởng thì ít khi có cơ hội được dùng dao phẫu thuật.” Hoắc Hoài Lễ nho nhã cười: “Tề Mẫn Mẫn, yên tâm, ba con nhất định sẽ tỉnh lại.”
“Ba anh mà nói nhất định chính xác, cứ yên tâm đi.” Hoắc Trì Viễn ôm eo Tề Mẫn Mẫn, lộ ra tươi cười.
“Yên tâm rồi.” Tề Mẫn Mẫn rúc vào đầu vai của Hoắc Trì Viễn, vui mừng mà khóc.
Hoắc Nhiên cúi đầu bên tai Vương Giai Tuệ, thấp giọng nói: “Không phải ba anh không có cơ hội được dùng dao, mà là người có thể để cho ông ấy cầm lấy dao phẫu thuật không nhiều lắm.”
“A…” Vẻ mặt Vương Giai Tuệ sùng bái nhìn Hoắc Hoài Lễ.
Hóa ra nhà họ Hoắc toàn là những bác sĩ lợi hại.
Nghe Hoắc Nhiên nói, y thuật của bác trai chắc là vô cùng cao.
Sau khi viếng thăm Tề Bằng Trình, Hoắc Hoài Lễ và Chu Cầm an ủi Tề Bằng Trình một hồi, cùng nhau về nhà.
“Giai Tuệ, cậu cũng về đi.” Tề Mẫn Mẫn lôi kéo tay của Vương Giai Tuệ, nói: “Qúa muộn rồi, sợ bác gái lo lắng.”
“Không sao, mẹ mình sẽ không lo lắng cho mình.” Vương Giai Tuệ nhìn thoáng qua Hoắc Nhiên, khó xử cười lắc đầu.
Có khi mẹ hận không thể để cô đừng về nhà.
“Ở cạnh anh, đêm không về nhà ngủ cũng không sao.” Hoắc Nhiên nói.
Vương Giai Tuệ lập tức trợn tròn mắt, dừng lực bóp eo của Hoắc Nhiên.
“Nhẹ một chút, thắt lưng của anh mà bị thương thì chính là tổn thất của em.” Hoắc Nhiên đau đến nỗi kêu lên.
Tề Mẫn Mẫn bị hai người đùa cười: “Giai Tuệ, mình thấy cậu vẫn nên nhẹ thôi.”
“Chị dâu nhỏ, em giúp ai thế?” Hoắc Nhiên bất mãn kháng nghị.
“Đương nhiên là giúp Giai Tuệ.” Tề Mẫn Mẫn ôm bả vai Giai Tuệ, cười nói.
“Anh!” Hoắc Nhiên nháy mắt nhìn về phía Hoắc Trì Viễn, nghĩ muốn tìm kiếm sự trợ giúp từ anh.
Hoắc Trì Viễn chỉ là lạnh nhạt nhìn lướt qua Hoắc Nhiên: “Tự cầu phúc.”
“Chồng à, anh đại nghĩa diệt thân như thế, quá tuyệt vời!” Tề Mẫn Mẫn nhào vào trong lòng Hoắc Trì Viễn, cười thưởng cho anh một nụ hôn.
Hoắc Trì Viễn lẩm bẩm một chút, lấy âm thanh nói chỉ có Tề Mẫn Mẫn nghe được: “Không đủ.”
“Vợ chồng hai người tiếp tục ân ái đi. Chúng ta đi thôi.” Hoắc Nhiên cường thế ôm lấy eo của Giai Tuệ, vẫy tay với hai người, xoay người rời đi.
“Em muốn ở cạnh Tề Mẫn Mẫn một chút.” Vương Giai Tuệ lo lắng túm vạt áo của Hoắc Nhiên.
“Em muốn làm bóng đèn?” Hoắc Nhiên nhìn Vương Giai Tuệ, nhíu mày.
“A?” Vương Giai Tuệ đỏ bừng mặt.
Sao cô không nghĩ tới?