Chương
Cô chỉ muốn an ủi Tề Mẫn Mẫn, không nghĩ tới cô ấy còn có Hoắc Trì Viễn.
“Mà còn, anh cũng muốn…ở bên em.” Hoắc Nhiên bế Vương Giai Tuệ lên, bước đi ra thang máy.
Lúc Hoắc Nhiên dừng xe trước cửa một khu nhà làm Vương Giai Tuệ sửng sốt.
“Em….em muốn về nhà.”
Nhìn thấy Vương Giai Tuệ thẹn thùng đỏ mặt, Hoắc Nhiên phì cười, nhẹ nhàng hôn lên một chút:”Được. chúng ta về nhà.”
Vương Giai Tuệ đẩy Hoắc Nhiên ra, nghi hoặc nhìn đôi mắt đoa đào mê người của anh.
Hoắc Nhiên tiếu sái ngồi thẳng, mở cửa xe ra, ôm Vương Giai Tuệ lên lầu.
Nhìn thấy Hoắc Nhiên thẻ vào cửa, Vương Giai Tuệ càng thêm nghi hoặc:”Hoắc Nhiên, anh…”
Hoắc Nhiên đặt ngón trỏ lên môi cô cười nói:”Đừng phá hư không khí.”
Phá hư không khí?
Vương Giai Tuệ cau mày nhìn Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên chỉ cười, đưa cô vào thang máy, rồi nhiệt tình hôn cô quên cả lý trí.
Lúc Vương Giai Tuệ tỉnh táo lại thì nhận ra mình đang đứng ở trong một căn hộ trang hoàng xa hoa.
“Đây là nhà của chúng ta.” Hoắc Nhiên buông Vương Giai Tuệ ra cười nói.
“Nhà…..của chúng ta?” Vương Giai Tuệ bất ngờ, quay đầu nhìn Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên đi tới ôm thắt lưng Vương Giai Tuệ từ phía sau, khẽ cắn vành tay cô, mê hoặc nói:”Thích không?”
Vương Giai Tuệ không ngừng gật đầu:”Anh mua từ bao giờ vậy?”
“Năm kia.” Hoắc Nhiên cười trả lời.
Năm kia?
Vương Giai Tuệ dùng sức gỡ tay Hoắc Nhiên ra, rầu rĩ không vui ngồi trên sô pha.
Không thấy Vương Giai Tuệ cảm động, Hoắc Nhiên không hiểu gãi gãi đầu:”Tiểu hạt tiêu, em không nên hôn anh nhiệt tình sao?”
“Bác sĩ Mông Cổ, anh đã mang bao nhiêu người phụ nữ đến đây rồi?” Vương Giai Tuệ ghen tuông hỏi.
Hoắc Nhiên mua nơi này từ năm kia. Đối với sự phong lưu của anh, không biết đã dẫn bao nhiêu phụ nữ đến đây hẹn hò rồi.
Nghĩ lại nơi mà anh từng lêu lổng cùng người phu nữ khác sắp trở thành nhà của bọn họ, trong lòng cô hoảng hốt, hốc mắt cũng cay xè.
Hoắc Nhiên bừng tỉnh, lập tức đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Vương Giai Tuệ, nhéo mạnh chóp mũi của cô:”Em nghĩ linh tinh cái gì? Căn hộ này ba tháng trước mới giao chìa khóa, tuần trước mới trang trí xong. Không tin em nhìn chiếc sô pha này đi, còn chưa xé mác.”
“Thật sao?” Vương Giai Tuệ nửa tin nửa ngờ hỏi. Cô cảm giác thấy mùi dấm chua từ mình phảng phất từ mình mà ra.
“Mấy ngày liền anh vừa tan ca là lại đi mua đồ nội thất. Đúng rồi, hóa đơn.” Hoắc Nhiên lấy ví tiền, rút một tập hóa đơn ra.