Chương
“Nha đầu, nếu có một ngày chúng ta tổ chức hôn lễ, em muốn làm ở nơi nào?”
“Tổ chức hôn lễ?” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu nhìn Hoắc Trì Viễn, “Không cần chứ? Anh yêu em là được rồi.”
“Anh không muốn phải tiếc nuối điều gì cả.” Hoắc Trì Viễn dịu dàng, áy náy thở dài:”Đáng tiếc là anh quá bận.”
“Vậy thì chờ chúng ta sinh con xong, để con làm hoa đồng cho chúng ta.” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười nói.
Công việc của Hoắc Trì Viễn thật sự rất bề bộn, thường làm việc đến tận khuya.
Cô không trách anh không rảnh mà làm hôn lễ.
Nếu không cả hành hôn lễ, mấy ngày nữa anh sẽ không bận lắm chứ.
“Chủ ý này không tồi.” Hoắc Trì Viễn nở nụ cười.
Con…
sẽ có đúng không?
Mẹ không phải đã nói việc trị liệu cho Tề Mẫn Mẫn đã có chút hiệu quả?
…………….
Sau khi xe hoa dừng lại, Trịnh Húc che mắt Lynda, đưa cô đến trước cửa biệt thự, lấy chìa khóa mở cửa.
“Vợ, hoan nghênh em đến nhà mới của chúng ta!” Đi vào biệt thự, Trịnh Húc mới bỏ tay ra, thản nhiên cười nói.
Bởi vì thời gian quá gấp, anh bỏ ra số tiền lớn để công ty thiết kế nội thất đẩy nhanh tốc độ, mới trang trí xong biệt thự hoàn hảo trước hôn lễ.
Thời khắc nhìn thấy thành phẩm, anh cảm thấy tiền mình bỏ ra thật bõ.
Sự lộng lẫy rực rỡ toàn biệt thự không hề tầm thường, giấy dán tường màu vàng nhạt làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Ánh sáng của chùm đèn thủy tinh càng làm căn phòng tăng một phần xa hoa.
Đơn giản mà phức tạp, bình thường và xa hoa, tương đối hài hòa, lại kết hợp hoàn mỹ, tạo nên hiệu quả thị giác độc đáo.
Lynda dạo qua một vòng, cảm động ôm mặt Trinh Húc, cho anh một nụ hôn nóng bỏng:”Em rất thích.”
Cô không ngờ anh chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi đã trang hoàng xong biệt thự, còn bố trí ấm áp như vậy.
Nơi này, không hề có dấu vết của Trần Mạn.
Nơi này mái nhà của riêng cô và Trịnh Húc.
Cô thật sự cảm động!
Trịnh Húc bế Lynda, giọng khàn khàn nói:”Chúng ta lên lầu xem phòng ngủ.”
“Phòng ngủ thì có gì đẹp?” Lynda ôm cổ Trịnh Húc, khóe môi cong lên quyến rũ.
“Giường lớn cỡ nhà vua.” Trịnh Húc áp vào bên tai Lynda, mê hoặc cười.
“Ông Trịnh, em là phụ nữ đang mang thai.” Lynda nhíu mi.
“Anh đã hỏi bác sĩ….” Mặt Trịnh Húc đỏ ửng.
“Ông Trịnh, mặt anh dày như vậy từ bao giờ?”