Chương
“Ôm em mà không thể đụng vào em rất khó chịu.” Trịnh Húc nói xong, lập tức sải bước lên lầu, đặt Lynda xuống giường phủ kín hoa hồng, vừa hôn cô vừa cởi áo cưới của cô.
“Đừng làm hỏng áo cưới của em….em muốn lưu lại làm kỷ niệm…kỷ niệm…” Lynda thở gấp nói.
“Được.” Lực đạo trên tay Trịnh Húc trở nên nhẹ nhàng, chạm tới khóa kéo.
“Để em tự cởi.” Lynda đẩy Trịnh Húc, ngồi dậy, cởi áo cưới ra….
“Anh Hoắc, Vương X muốn vượt biên đi Thái Lan, đã bị bắt ở cửa khẩu.”
Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói: “Nhất định phải cạy được miệng của anh ta, để cho anh ta khai ra ai là đồng mưu.”
“Anh Hoắc yên tâm, anh không nói chúng tôi cũng sẽ nghĩ cách phá án.”
“Cảm ơn!” Hoắc Trì Viễn chân thành nói cảm ơn.
Sau khi cúp điện thoại, trong đôi mắt của anh ánh lên tia cười lạnh.
Mấy ngày này anh không nhúc nhích chờ đồng mưu của Dương Nguyệt Quyên sa lưới.
Hiện giờ xưởng trưởng Vương bị bắt, tất cả hành vi phạm tội của Dương Nguyệt Quyên đều có thể đậy nắp quan tài để luận định.
Tề Mẫn Mẫn quay người lại, nhìn phía sau Hoắc Trì Viễn: “Chú, nếu anh bận công việc quá, tự em chăm ba là được.”
“Không phải công việc.” Hoắc Trì Viễn đi lên trước, nắm bả vai của cô: “Xưởng trưởng Vương sa lưới rồi.”
“Thật tốt quá.” Nghe được Hoắc Trì Viễn nói, Tề Mẫn Mẫn lập tức kích động thét chói tai: “Xem Dương Nguyệt Quyên nghĩ muốn phủ nhận cũng không thể phủ nhận được. Xưởng trưởng Vương chỉ cần trưng ra toàn bộ, Dương Nguyệt Quyên cũng đừng hòng chạy trốn khỏi chế tài pháp luật.”
“Anh sẽ để cho tất cả những người làm em thương tâm phải trả giá rất đắt.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nhấp căng môi mỏng.
Chế tài pháp luật?
Quá tiện nghi cho Dương Nguyệt Quyên rồi.
Anh sẽ đi trước chế tài pháp luật, để cho bà ta nếm những khổ sở.
Mà những hắc ám đó anh không muốn để cho cô biết.
Để cô có được sự thiện lương của mình.
“Cái này chính là ác giả ác báo?” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Chủ mưu án mưu sát, cho dù không phải tử hình cũng sẽ phán chung thân.
Đời này Dương Nguyệt Quyên đừng nghĩ sẽ ra được bên ngoài.
Bà ta sẽ không còn cơ hội tổn thương cô và ba.
“Vâng!” Hoắc Trì Viễn nhẹ nhàng vuốt tóc Tề Mẫn Mẫn.
“Đi!” Tề Mẫn Mẫn dắt tay Hoắc Trì Viễn, cười chạy về hướng thang máy: “Chúng ta đi nói tin tức tốt này cho ba.”
Tề Bằng Trình đang muốn ăn cơm, liền nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn tiến vào. Anh lập tức buông đũa xuống, hiền lành cười nói: “Nha đầu, Hoắc Trì Viễn, các cháu đến đây.”
“Ba, sắc mặt của ba hôm nay không tồi.” Tề Mẫn Mẫn chạy tới, ôm lấy Tề Bằng Trình nói.
“Chỉ là tiểu phẫu, không được vài ngày ba lại sinh long hoạt hổ ngay.” Tề Bằng Trình cười an ủi Tề Mẫn Mẫn.