Chương
“Tiểu phẫu gì? Cho trái tim nhỏ đến chỗ nào đi?” Tề Mẫn Mẫn hếch miệng nhỏ lên.
Lúc ấy thiếu chút nữa không cứu được trở lại rồi.
Cô giống như bị ác mộng, hiện giờ nghĩ lại còn có thể sợ hãi, có đôi khi nửa đêm mơ thấy một khắc kia, sau đó bị ác mộng làm tỉnh lại.
“Ba đã tốt rồi, đừng sợ.” Tề Bằng Trình hiểu rõ sự sợ hãi của con gái, lập tức vỗ lưng cô trấn an.
Tề Bằng Trình gật đầu.
Anh nhìn về phía Hoắc Trì Viễn: “Dương Nguyệt Quyên…”
“Ở trên tay con. Con sẽ giao bà ta cho cảnh sát. Vài tội cũng phạt, tội của bà ta có thể ở trong tù nốt toàn bộ quãng thời gian còn lại. Nếu bị phán tử hình, quãng đời của bà ta càng ngắn.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng cười nói.
Cho dù không phán tử hình, quãng đời còn lại của Dương Nguyệt Quyên cũng không thể dài hơn.
Bệnh si đa làm cho quãng đời còn lại của bà ta càng nhiều đau đớn.
…
Trong một nơi cũ nát, ở một nhà xưởng đã được người ta mua lại, một tên mặc áo đen che mặt cầm kim tiêm hướng về phía Dương Nguyệt Quyên đang thấp thỏm lo âu.
“Không cần, tôi không muốn chết!” Dương Nguyệt Quyên vùng vẫy nhưng không cách nào tránh khỏi hai người bịt mặt đang giữ chặt lấy mình.
“Hẳn sẽ không để cho bà chết. Chỉ có điều bà cũng sẽ không thể sống vui vẻ được.” Người áo đen đè lại cổ tay Dương Nguyệt Quyên, mũi kim tiêm liền đâm vào cơ thể bà ta.
Dương Nguyệt Quyên sợ quá liền ngất đi…
Chờ đến lúc bà ta tỉnh lại, liền phát hiện ra mình đã bị giam ở trong một nhà xưởng, ở cạnh một con phố, trên người bà ta là một kẻ lang thang đầy hôi thối.
“Cút!” bà ta phát ra tiếng thét chói tai.
Kẻ lang thang che lấy miệng của bà ta, tiếp tục xâm phạm….
Dương Nguyệt Quyên đau đến ngất đi…
Bình minh hôm sau, có người phát hiện ra Dương Nguyệt Quyên tóc tai bù xù.
“Phu nhân, bà không có việc gì chứ?”
“Không cần đụng vào tôi! Tôi không muốn chết!” Thân thể Dương Nguyệt Quyên co rúm lại, hoảng sợ nhìn người ngồi trước mặt.
“Không phải sợ. Không ai thương tổn bà đâu.” Người qua đường khẩn trương an ủi Dương Nguyệt Quyên.
“Người xấu! Đều là người xấu!” Dương Nguyệt Quyên ôm chặt lấy hai vai, gắt gao nhắm mắt lại.
“Có muốn báo cảnh sát không?” Người qua đường liếc mắt một cái liền nhìn ra Dương Nguyệt Quyên đã bị xâm phạm tình , nên liền quan tâm hỏi.
“Không! Không được báo cảnh sát!” Dương Nguyệt Quyên như phát điên giơ ngón tay lên chỉ, thần bí nói”Không được báo cảnh sát! Không được báo cảnh sát! Tôi không có giết người! Không đúng! Tôi giết người! Không được nói cho bất luận ai biết, tôi mua chuộc kẻ khác giết người.”