Chương
“Cô ấy sảy thai.” Hoắc Trì Viễn ảo não đấm vào tường, “Là do anh giết.”
“Anh đánh chị ấy?” Hoắc Nhiên lại khiếp sợ.
“Phải.” Hoắc Trì Viễn nhắm mắt, thống khổ trả lời. “Chú có thể mắng anh.”
“Mắng qua điện thoại quá bất tiện. Hai người! Em sẽ đến tận nơi chửi đến cẩu huyết phun đầu!” Hoắc Nhiên nói xong liền cúp điện thoại.
Hoắc Trì Viễn cay đắng khóe môi giật giật.
Mắng anh đến cẩu huyết phun đầu, cũng không thể đem đứa nhỏ sống lại, cũng sẽ không thể làm cho Tề Mẫn Mẫn nguôi giận.
…………
Tề Mẫn Mẫn khóc đến bất tỉnh, khi tỉnh lại thì nhìn thấy Giai Tuệ đang ngồi đầu giường.
Cô lập tức nhào vào lòng Giai Tuệ:”Giai Tuệ!”
“Tớ đã nghe anh cả nói rồi. Tề Mẫn Mẫn, cậu thật ngốc!” Giai Tuệ nhẹ nhàng vỗ lưng Tề Mẫn Mẫn, đau lòng nói.
“Anh ấy nói?” Tề Mẫn Mẫn trầm xuống cắn môi.
“Anh ấy không tin cậu là hung thủ. Tề Mẫn Mẫn, vì sao cậu lại thừa nhận chuyện mà cậu không làm chứ?” Vương Giai Tuệ không hiểu nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Có lẽ chính tớ đã làm.” Tề Mẫn Mẫn đẩy Vương Giai Tuệ ra, ánh mắt ngây dại nhìn trần nhà.
“Tớ hiểu tâm trạng của cậu. Cậu tự trách, cậu cảm thấy người nhà họ Tưởng xảy ra chuyện là do lỗi của cậu.” Vương Giai Tuệ vội vàng giải thích.
“Không cần nói!” Tề Mẫn Mẫn quát lại Vương Giai Tuệ, “Tớ không muốn biện hộ cho mình. Người bị rơi xuống là tớ đẩy.”
“Cậu không giết bác ấy nhưng bác ấy lại vì cậu mà chết đúng không?” Vương Giai Tuệ thở dài, “Tề Mẫn Mẫn cậu có nghĩ tới hay không. Tưởng phu nhân sẽ tự sát vì bà ấy cực đoan, bà ấy vẫn đỗ hết tội lỗi làm con gái bà ấy chết lên đầu cậu. Rõ ràng là hận thù của bà ấy đã quá sâu.”
“Cậu tin tớ như vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn khiếp sợ nhìn Vương Giai Tuệ.
Ngay cả Hoắc Trì Viễn còn không tin cô, Lynda đã lựa chọn tin cô, Giai Tuệ cũng chọn tin cô.
Cô nên vui hay nên khổ sở?
“Tớ được nhiên tin tưởng cậu.” Vương Giai Tuệ nắm tay Tề Mẫn Mẫn, “Cậu là người yêu ghét rõ ràng. Cậu sẽ không giết một người mà cậu áy náy muốn chết, hận không thể dâng lên tất cả để được tha lỗi.”
“Giai Tuệ, cảm ơn cậu!” Tề Mẫn Mẫn một lần nữa nhào vào lòng Giai Tuệ, cảm động rơi lệ.
“Anh cả ở bên ngoài, cậu có muốn gặp anh ấy không?” Vương Giai Tuệ thận trọng nói.
“Không!” Tề Mẫn Mẫn lập tức trả lời như đinh đóng cột, “Tớ không muốn nhìn thấy anh ta. Cậu bảo anh ta đi đi!”
“Không phải cậu muốn số phận đen đủi này chuyển sang cho anh cả chứ?” Vương Giai Tuệ đau lòng nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Nếu anh ấy tin tớ, anh ấy sẽ không dễ dàng trúng kế ly gián của Ưng Mẫn, sẽ không tin tưởng tớ là hung thủ.” Tề Mẫn Mẫn cay đắng hỏi.”Tớ bị Ưng Mẫn thôi miên. Thiếu chút nữa thì quên mất tình cảnh lúc đó, nếu không phải bóng đèn phòng phẫu thuật thích tớ, tớ còn tin chắc mình là hung thủ.”
Chương
“Thôi miên?” Vương Giai Tuệ không hiểu nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu:”Cậu nghĩ xem. Ưng Mẫn biết thuật thôi miên. Cô ta thôi miên Tưởng phu nhân để bà ấy tự sát, sau đó lại thôi miên tớ, để cho tớ mất đi một đoạn trí nhớ, tin rằng chính mình là hung thủ giết người.”
“Ưng Mẫn này! Quả thật đáng giận! Đều nói bác sĩ như từ mẫu, cô ta đúng là ghế tởm.” Vương Giai Tuệ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trên đời này sao có thể có một người phụ nữ độc ác tâm cơ thâm trầm như Ưng Mẫn?
Trước mặt người khác thì dịu dàng hiền thục, sau lưng thì tâm ngoan thủ lạt.
Nghĩ lại, Vương Giai Tuệ cảm thấy run rẩy từng đợt.
“Tề Mẫn Mẫn, để mình đi nói sự thật cho anh cả biết!” Vương Giai Tuệ đứng dậy, định đi ra ngoài đã bị Tề Mẫn Mẫn ngăn lại.
“Không cần!” Giọng nói đau đớn của Tề Mẫn Mẫn vang lên, lắc đầu với Vương Giai Tuệ.
“Vì cái gì chứ?” Vương Giai Tuệ cau mày, khó hiểu hỏi, “Bạn không muốn rửa sạch nỗi oan này sao?”
“Không quan trọng!” Tề Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, đau lòng trả lời.
Hoắc Trì Viễn không tin tưởng cô như vậy, giải thích thì có ý nghĩa gì chứ.
Lòng cô tan nát.
Nếu đặt cô và Tưởng Y Nhiên lên bàn cân, anh sẽ chọn Tưởng Y Nhiên. Anh thà rằng tin tưởng Ứng Mẫn, cũng không tin tưởng cô. Chỉ cần cô có dính dáng đến những không may của người nhà Tưởng Y Nhiên, anh không chút do dự định tôi cô. Ở trong lòng nah, Tưởng Y Nhiên vĩnh viễn là điều quý giá nhất, không thể chạm tới. Đây là điều trái tim anh nghĩ.
Cô đã bị tổn thương đến cực hạn, không muốn tiếp tục yêu đau đớn như thế.
“Cái gì mà không quan trọng chứ? Chẳng lẽ bạn muốn cả đời này mang tội danh giết người sao?” Vương Giai Tuệ đau lòng hỏi, đôi mắt ầng ậc nước.
Tuy cô không có ba là triệu phú, cũng không có ông xã xuất hiện trong bảng xếp hạng của Forbes. Nhưng mà cô có mẹ thương, có bạn trai chiều. Nếu so sánh, cô còn hạnh phúc hơn Tề Mẫn Mẫn gấp một vạn lần.
Cô cực kỳ đau lòng cho người bạn này.
Cô ấy yêu quá hèn mọn, quá gian khổ. Lại còn quá nhiều người phá hoại như vậy.
“Nếu anh ấy tin tưởng mình…..!” Tề Mẫn Mẫn nghẹn ngào lên tiếng.
Thấy Tề Mẫn Mẫn khóc rống, Vương Giai Tuệ ngồi xuống, ôm lấy Tề Mẫn Mẫn: “Mình hiểu, Tề Mẫn Mẫn! Có lẽ ảnh cả không yêu bạn như lời anh ấy nói nhưng anh ấy đã tỉnh ngộ rồi! Cho anh ấy một cơ hội đi!”
“Không!” Tề Mẫn Mẫn dùng sức lắc đầu.
Dùng mạng của bé con mới đổi lấy sự tỉnh ngộ của anh, không phải quá đắt sao?
Nếu muốn sông hạnh phúc, vui vẻ với anh mà phải trả một cái giá đau đớn như thế không bằng kết thúc tại đây luôn.
Cô không muốn có bất kỳ ai chịu tổn thương nữa, bao gồm cả cô.
“Tề Mẫn Mẫn…..” Vương Giai Tuệ còn định khuyên nhủ Tề Mẫn Mẫn nữa.
Tề Mẫn Mẫn kiên quyết lắc đầu.
Vương Giai Tuệ thở dài, hồi lâu không nói gì.
Cô không biết phải an ủi Tề Mẫn Mẫn như thế nào.