Chương
Nếu cô là Tề Mẫn Mẫn, ba vừa mất, lại đau đớn vì sảy thai mà nguyên nhân vì chồng, cô cũng sẽ không tha thứ đâu?
“Đồng ý với mình, đừng nói cho Hoắc Trì Viễn!” Tề Mẫn Mẫn ngước đôi mắt đẫm lệ, nghiêm túc nhìn Vương Giai Tuệ.
“Được rồi! Tề Mẫn Mẫn, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều phải nhớ rõ mình là bạn, đồng minh của bạn. Cho dù bạn quyết định thế nào thì mình sẽ ở bên cạnh bạn. Nhưng có một chuyện không được không nói lời từ biệt, chuyện gì cũng phải nói cho mình biết!” Vương Giai Tuệ nắm chặt tay Tề Mẫn Mẫn, nghiêm túc dặn dò.
Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc trừng to mắt, “Sao mà bạn biết?”
Cô không nghĩ tới Vương Giai Tuệ lại có thể mẫn cảm như vậy. Lại có thể đoán được cô định làm gì.
“Bởi vì mình coi bạn là chị em tốt. Bạn đau thì mình cũng đau!” Hốc mắt Vương Giai Tuệ cũng ướt.
“Giai Tuệ!” Tề Mẫn Mẫn nhào vào lòng Vương Giai Tuệ, khóc lớn.
Cô cảm thấy thật may mắn. Cả đời này lại có một người bạn tốt, hiểu cô như vậy.
“Mình đồng ý với bạn! Mình đồng ý!”
Vương Giai Tuệ nghe thấy lời hứa của Tề Mẫn Mẫn, rốt cuộc cũng thả lỏng.
Nếu Tề Mẫn Mẫn đi mà không nói một lời nhất định vì khuôn muốn Hoắc Trì Viễn biết hành tung của cô.
Nếu quả thực như vậy, anh cả sẽ điên mất.
Tuy rằng anh rất để ý Tưởng Y Nhiên nhưng dù sao Tề Mẫn Mẫn vẫn là người vợ duy nhất trong lúc này.
Để hai người tạm thời tách ra để bọn họ bình tĩnh một chút cũng là điều nên làm.
Vào lúc này đây, cho dù tái hợp, cũng sẽ có một sự đau lòng ngăn cách hai người.
“Không được hành hạ bản thân. Toàn bộ bất hạnh này đều không phải là lỗi của bạn. Là do số mệnh!” Vương Giai Tuệ an ủi Tề Mẫn Mẫn.
Chỉ là vận mệnh?
Sau khi Vương Giai Tuệ rời đi, Tề Mẫn Mẫn mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mẹ bị Dương Nguyệt Quyên làm cho tức chết, ông ngoại qua đời, ba bị hại, hai bé con đều không còn…
Từng ngươi thân bên cạnh cô đều rời đi, tất cả chỉ là vận mệnh?
Nước mắt không thể không rơi.
Nếu đây thật là vận mệnh, vậy thị cuộc đời cô cũng thật u ám.
Chỉ có rời đi mới có thể bỏ rơi đau khổ.
Nhưng cứ suy nghĩ đến việc phải rời khỏi Hoắc Trì Viễn, tim cô giống như bị ai khoét mất.
Cả đời này, cô còn có thể yêu ai khác sao?
…
Sau khi Hoắc Trì Viễn nhìn thấy Giai Tuệ xuất hiện, anh lập tức tới nghênh tiếp, lo lắng hỏi: “Giai Tuệ, như thế nào?”
Vương Giai Tuệ bi thương lắc đầu: “Không ổn.”
Hoắc Trì Viễn nắm chặt quả đấm, anh đang định xông vào xem Tề Mẫn Mẫn.