Chương
Lái xe này nghĩ rằng bọn họ muốn ở trong xe sao?
Lái xe nhìn bọn họ xuống xe, lập tức gấp gáp nhặt tiền lên, mở ra vài tờ…
Tề Mẫn Mẫn quay đầu thấy một màn nhù vậy, không khỏi có chút chua xót?
Con người đều tham lam vậy sao>??
Thế nào mà chỉ mấy tờ tiền đã để cho một người xấu tính lập tức lộ khuôn mặt tươi cười.
Hoắc trì Viễn đặt cô vào trong ngực, trầm thấp nói: “Không nên nhìn, người như thế chỉ kéo thấp trình độ của chúng ta.”
Tề Mẫn Mẫn gật đầu.
“Kẻ có tiền liền tùy hứng, ngay cả chơi đàn bà cũng không giống người thường. tư vị của tiểu nha đầu này nhất định rất tuyệt!” Ánh mắt của lái xe chua chát nhìn Tề Mẫn Mẫn, ái muội cười nói. Anh chỉ cố lầm bầm lầu bầu, không chú ý tới cửa xe không khóa nghiêm, cho nên âm thanh của anh theo khe hở chui ra ngoài.
Hoắc trì Viễn đưa Tề Mẫn Mẫn lên phía trước, dùng sức kéo khăn quàng cổ, trầm giọng nói:”Chờ anh phút!”
“Anh muốn làm gì?” Tề Mẫn Mẫn bất an giữ chặt cổ tay Hoắc trì Viễn.
“Thanh lý đồ bỏ đi!” Hoắc trì Viễn kiên định rút tay về, xoay người đi về phía xe taxi, thô bạo mở cửa xe, lôi tài xế đang không phòng bị ra ngoài.
“Anh….anh muốn làm gì?” Tài xế sợ hãi nhìn Hoắc trì Viễn.
“Còn nhớ anh vừa nói gì không?” Hoắc trì Viễn túm áo đối phương, lạnh lùng chất vấn.
“Tôi….tôi có nói sai sao? Giai cấp tư sản chơi đùa sinh viên, nhưng ông trùm giàu có như anh đều thích chơi trẻ vị thành niên. Anh chơi thì chơi còn tôi sao không thể nói chứ?” Tài xế vừa dứt lời, nắm tay Hoắc trì Viễn liền đánh xuống.
Tề Mẫn Mẫn nghe rõ lời nói của tài xế, đôi mặt đẹp đầy tức giận trừng lên, huơ nắm tay nhỏ nói với Hoắc trì Viễn:”Đánh hay lắm! Chồng ơi! Miệng hắn không sạch sẽ như vậy, anh phải gột rửa cho hắn thật tốt!”
Hoắc trì Viễn lạnh lùng liếm môi, một tay túm cổ tài xế, một tay ra sức đánh vào bụng đối phương.
Đánh đấm hơn mười lần xong, tài xê ngay cả cầu cầu xin tha thứ cũng không kêu nổi, chỉ có thể rên lên.
Hoắc trì Viễn khinh thường ném tài xế kia lên trước.
“Chồng ơi anh thật giỏi!” Tề Mẫn Mẫn nhào tới nhảy lên người Hoắc trì Viễn, hai chân bám chặt lấy thắt lưng anh, ở trong lòng anh đắc ý cười to.
“Không ai được phép sỉ nhục em!” Hoắc trì Viễn lạnh nhạt nói.
“Tôi…tôi sẽ tố cáo anh….” Tài xế giãy dụa, lau máu bất mãn thét lên chói tai.
“Dám nói chồng tôi chơi gái, đánh là đúng rồi! Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp! Tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn sẵng giọng. Từ luc bọn họ lên xe đã bị tên tài xê này châm chọc, mồm miệng còn độc địa như vậy. Bị Hoắc trì Viễn đánh cho cũng đáng lắm!
Người như thế quả là làm B thị mất mặt!
“…..Vợ chồng?” Tài xế không dám tin nhìn Tề Mẫn Mẫn và Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn móc toàn bộ tiền trong ví ra ném lên phía trước:”Cầm lấy rồi cút!”
Tài xế lại bị tiền đập vào mặt.