Chương
Bị đánh hơn mười quyền, bị gãy một cái răng cửa, lại còn bị đập vài vạn và mặt!!!!!!
Hoắc trì Viễn không thèm liếc vẻ mặt trợn mắt há mồm của tên tài xế, ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, bước nhanh vào khách sạn lớn ZG.
Đi vào thang máy, Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc trì Viễn, sùng bái nói:”Chồng, anh hôm nay thật là oách!”
“Anh chỉ đánh người đáng đánh.” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói.
Lời nói của tên tài xế kia làm anh vô cùng tức giận, nhưng bên ngoài lại không hiện hỉ nộ.
Anh ở bên Tề Mẫn Mẫn thì khác thường lắm sao?
Tên tài xế kia dám bảo anh chơi đùa với trẻ vị thành niên?
Bọn họ không giống vợ chồng như vậy sao?
“Vẫn tức giận sao?” Tề Mẫn Mẫn kéo gương mặt lạnh lùng của Hoắc trì Viễn xuống, cười dỗ dành, “Đừng giận nữa. Anh đã đánh gãy răng người ta rồi. Sau này mỗi lần há miệng đều bị hở, anh hả hê là được rồi. Nào! Cười một cái!”
Hoắc trì Viễn bị Tề Mẫn Mẫn làm cho dở khóc dở cười.
“Em không tức giận? Hắn dám nói em như vậy.” Hoắc trì Viễn bực mình mím môi.
“Em có nhiều chuyện như vậy, ai thích nói gì em đâu có thể cấm hết được. Tự dưng đi mua bực mình vào người, đó là ngốc!” Tề Mẫn Mẫn hôn phớt lên môi Hoắc trì Viễn, cười dỗ nói, “Thôi nào! Cười một cái cho chị xem nào”
Nghe Tề Mẫn Mẫn nói, Hoắc trì Viễn nhíu mày.
“Sao? Không biết cười như thế nào à? Chị dạy em!” Tề Mẫn Mẫn ấn hai ngón trỏ vào hai bên môi của Hoắc trì Viễn, dùng sức kéo sang hai bên, bướng bỉnh nghiêng đầu nói, “Đây là cười! Understand?”
Hoắc trì Viễn đột nhiên dồn Tề Mẫn Mẫn vào một bên thang máy, một tay nâng mặt, một tay ôm gáy, bá đạo hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của cô…
“Stop!” Tề Mẫn Mẫn thở hồng hộc lùi ra phía sau, chặn lại môi mỏng của Hoắc trì Viễn, “Có camera!”
Hoắc trì Viễn thầm rủa một tiếng.
Vậy mà anh lại quyên mất đây là khách sạn năm sao, chỗ nào cũng có camera, để người khách thưởng thức cảnh tượng hôn môi của vợ chồng anh. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Anh hít sâu, cố gắng bình ổn náo động trong cơ thể.
Tề Mẫn Mẫn rời khỏi vòng tay của Hoắc trì Viễn, tựa vào thang máy nhìn Hoắc trì Viễn, cười nói: “Cố dùng sức nào…… hít sâu…… Đúng…… Thở ra…….Lại tiếp tục thở ra!”
“Em dám cười anh?” Hoắc trì Viễn bước lại gần, vây Tề Mẫn Mẫn trong vòng tay.
“Em đang giúp anh!” Lưng Tề Mẫn Mẫn dựa vào thang máy, cười chớp chớp mắt, “Chú à, phải kiềm chế nha!”
Hoắc trì Viễn dùng sức nhéo mũi Tề Mẫn Mẫn, khí phách nói: “Lát nữa sẽ thu thập em!”
“Chú à, em sợ quá!” Tề Mẫn Mẫn vỗ ngực, giả bộ sợ hại nói.
Hoắc trì Viễn cúi đầu, dùng sức cắn mũi Tề Mẫn Mẫn, “Nhóc con nói dối mũi sẽ dài ra đó!”
“Chú à, em không phải trẻ ba tuổi!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói, “Nhưng anh vẫn chưa hết trẻ con đâu!”
Hoắc trì Viễn nhíu mày, khiêng Tề Mẫn Mẫn lên vai, bước ra thang máy.
Tề Mẫn Mẫn vùng vẫy, vặn vẹo cố gắng thoát khỏi sự áp chế của Hoắc trì Viễn, nhưng mà cánh tay của anh rất có lực.