Vô Củ

chương 184: 184: xác chết vùng dậy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bành Vũ càng ngày càng không vừa lòng, thế nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Dù sao Bành Vũ so với Bảo Thân kém xa.

Bành Vũ ngày hôm đó ở trong cung đi dạo, cũng không chuyện gì làm, liền thấy một cô nương đi dạo bên hồ.

Nhìn kỹ không phải là ái thiếp của Hùng Dĩnh, Ly cơ sao?

Ly cơ sắp sinh, mang theo cái bụng to, thế nhưng bước đi uyển chuyển.

Ly cơ tựa hồ cũng nhìn thấy Bành Vũ.

Hai người cách nhau một phương khoảng xa, Ly cơ còn liếc mắt đưa tình với Bành Vũ.

Lập tức Bành Vũ liền thấy Ly cơ cho cung nữ cùng tự nhân lui ra.

Bành Vũ nhất thời tâm tình rất kích động, nhanh chóng đi vòng qua.

Khi hắn đi đến liền nghe Ly cơ cười khanh khách, rồi trốn vào hòn non bộ.

Bành Vũ thấy Ly cơ cười quyến rũ, trông mà thèm, nhanh chóng liếc mắt nhìn chung quanh, cũng chạy vào.

Bành Vũ đi vào, liền bị Ly cơ chủ động ôm lấy.

Bành Vũ liền vội vàng nói:

"Tiểu mỹ nhân, ta nhớ nàng muốn chết!"

Ly cơ cười duyên nói:

"Đáng ghét, Ly một mình ở trong cung thật cô đơn, đại nhân cũng không biết tới xem một chút."

Bành Vũ nói:

"Sao không đến xem, không phải đã đến rồi? Sau này ta ở trong cung đảm nhiệm chức vụ, chúng ta liền có thể bên nhau.

Mau tới cho ta hôn một chút.

Nàng dáng dấp này thật kích thích người."

Ly cơ hờn dỗi một tiếng, nũng nịu nói:

"Đừng dùng lực lớn như vậy, vạn nhất thương tổn tới con thì làm sao?"

Bành Vũ nở nụ cười, nói:

"Con lão thất phu kia, tổn thương thì tổn thương, có cái gì đáng tiếc."

Ly cơ lúc này lại cười nói:

"Đại nhân thật bạc tình đó! Đại nhân sao biết là con lão thất phu kia?"

Bành Vũ sững sờ, nói:

"Chuyện này...?"

Ly cơ cười nói:

"Đại nhân, đứa nhỏ này là của ngài, ngài quên rồi sao?"

Bành Vũ nhất thời đầu óc trống rỗng, quên mất táy máy tay chân, trừng hai mắt nhìn Ly cơ.

Ly cơ cười híp mắt nói:

"Đứa nhỏ này là của đại nhân.

Đại nhân ngài ngẫm lại đi.

Người khác đều cho là con của Hùng lão thất phu kia, nếu Ly sanh ra là nam, vậy nó là người danh chính ngôn thuận thừa kế Sở quốc rồi! Đại nhân, con của ngài và Ly có thể leo lên Vương vị, thời điểm đó ngài chính là phụ thân Sở Vương, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, còn làm Bặc Doãn cái gì?"

Bành Vũ nghe được sửng sốt một chút, kích động nói:

"Chuyện này...!Đây thật sự là con ta?"

Ly cơ hờn dỗi nói:

"Đại nhân, lão thất phu kia bởi vì chuyện trở mặt cùng Tề quốc rất lâu đều không chạm vào Ly.

Trong lòng Ly chỉ có đại nhân, ngoại trừ đại nhân không có người khác.

Vậy đứa nhỏ này có thể là của ai?"

Bành Vũ vừa nghe đã hưng phấn, đột nhiên lại mất mát, nói:

"Bây giờ Sở Vương mới vừa đăng cơ, hắn làm sao có thể thoái vị nhường cho con trai của chúng ta? Cái này không thể nào!"

Ly cơ nghe Bành Vũ đã trúng bẫy của mình, liền cười nói:

"Làm cho hắn thoái vị tất nhiên là không thể.

Thế nhưng đại nhân...!như ngài nói, bây giờ Sở Vương mới vừa đăng cơ, căn cơ vẫn chưa ổn định.

Lúc này không diệt Sở Vương, còn đợi khi nào?"

"Mỹ nhân có chủ ý gì tốt?"

Ly cơ nở nụ cười, nói:

"Là chủ ý...!Đại nhân bây giờ là Bặc Doãn, sao không lợi dụng cơ hội thật tốt? Ly nghe nói thi thể Hùng lão thất phu kia sẽ từ Chu quốc trở về, thời điểm đó Sở Vương nhất định sẽ chủ trì lễ an táng.

Trước khi chôn cất, thi thể cần phải đặt ở trong cung, cho quan lại tế bái khóc tang mấy ngày.

Đại nhân sao không thừa thời cơ này, lợi dụng chức vụ tạo một ít lời đồn? Như tiên Vương chết không nhắm mắt, cảm thấy tân Vương không đủ tư cách là quân chủ Sở quốc.

Thời điểm đó Sở Vương tất nhiên là chịu không nổi!"

Bành Vũ vừa nghe, tựa hồ hiểu ra, cười to nói:

"Được được được! Mỹ nhân túc trí đa mưu, thực sự là hiền thê của ta.

Thời điểm đó Sở Vương bị xô ngã, con của chúng ta làm tân Vương, vậy ta cũng có thể cùng mỹ nhân quấn quýt bên nhau?"

Ly cơ cười rộ lên, nói:

"Đại nhân, việc này là dựa vào ngài.

Ly cũng muốn cùng đại nhân ân ái triền miên."

Sứ thần đi chất vấn Thiên tử rất nhanh sẽ trở về, đồng thời mang về thi thể Sở Vương Hùng Dĩnh.

Hồ Tề nghe nói mưu đồ bí mật cùng Bảo Thân đã bại lộ, vô cùng kinh hoảng, cho nên trực tiếp đẩy hết mọi chuyện cho Lỗ Công.

Hồ Tề nói Lỗ Công ghi hận năm đó ở hội minh bắt cóc Ngô Củ, bị Ngô Củ nhục nhã, bởi vậy muốn trả thù.

Hồ Tề chỉ là nhất thời tin lời gièm pha, nếu biết đã chẳng làm HunhHn.

Hồ Tề đem trách nhiệm giao cho Lỗ Công, còn muốn Lỗ Công xin lỗi.

Lỗ Công cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Có thể chỉ trích Thiên tử sao? Bởi vậy không thể làm gì khác hơn là nuốt giận vào bụng.

Ngô Củ mới vừa đăng cơ, chỉ là muốn dọa Hồ Tề, cũng không có thật muốn đối với Lạc Sư như thế nào.

Dù sao Sở quốc còn chưa bình ổn, bây giờ chủ yếu nhận thi thể Hùng Dĩnh về, không muốn đếm xỉa tới Hồ Tề, chuyên tâm tổ chức tang lễ chôn cất Hùng Dĩnh.

Đại điển tế bái đã chuẩn bị xong, Ngô Củ chuẩn bị đi tế bái Vương huynh.

Tề Hầu sẽ không đi theo.

Hắn tròng áo khoác lên cho Ngô Củ, cười híp mắt nói:

"Cô thì không đi được.

Nếu Cô đi tế bái, sợ là Hùng Dĩnh sẽ nhảy dựng lên đó."

Ngô Củ có chút bất đắc dĩ, quay đầu lại nhẹ nhàng nắm cằm Tề Hầu, nói:

"Vậy thì ngoan ngoãn chờ Quả nhân trở về, đừng chạy loạn khắp nơi, biết chưa?"

Tề Hầu nở nụ cười, nói:

"Biết rồi.

Toàn bộ nghe Nhị ca.

Cô sẽ không gây phiền cho Nhị ca."

Ngô Củ vẫn là không yên lòng, để Tử Thanh ở cùng Tề Hầu.

Kỳ thực võ công Tề Hầu cao hơn Tử Thanh nhiều lắm.

Bất quá Ngô Củ chính là không yên tâm.

Tuy rằng Bảo Thân đã chết, thế nhưng tại Sở quốc còn có rất nhiều người ghi hận Tề Hầu, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

Ngô Củ cũng vui vì Tề Hầu ở lại Dĩnh đô cùng mình, thế nhưng cũng sẽ vì an toàn của hắn mà lo lắng.

Ngô Củ mang theo Đường Vu đi đến điện đặt linh cữu.

Bên trong đứng rất nhiều tự nhân, tiếng khóc một mảnh.

Ngô Củ đi vào, liếc mắt liền thấy được Mị Công chúa.

Mị Công chúa một thân màu trắng, quỳ gối trên điện, ngơ ngác nhìn quan tài.

Ngô Củ nhìn Mị Công chúa, nhất thời trong lòng áy náy.

Nói đến cùng, Hùng Dĩnh chết có một phần do Ngô Củ.

Mị Công chúa còn rất trẻ lại không có phụ thân, Ngô Củ thấy có lỗi.

Bây giờ thấy nàng thật lẻ loi, trong lòng Ngô Củ không đành, vì vậy chậm rãi đi tới vỗ vỗ vai Mị Công chúa.

Mị Công chúa lúc này mới hoàn hồn, xoay đầu lại.

Ngô Củ cho là nàng đang khóc, thế nhưng Mị Công chúa lại không có nước mắt, chỉ là uể oải.

Điều này làm cho Ngô Củ có chút giật mình.

Ngô Củ thấp giọng nói:

"Nén bi thương thôi."

Mị Công chúa gật gật đầu, nói:

"Tạ ơn Vương thúc."

Ngô Củ tế bái Hùng Dĩnh.

Mị Công chúa quỳ ở một bên, dù sao nàng là trực hệ, Hùng Dĩnh cũng không có con trai, bởi vậy Mị Công chúa phải đại diện gia quyến.

Ngô Củ tế bái xong, liền đi tới, cũng ngồi bên cạnh Mị Công chúa.

Hai người nhìn các đại thần lui tới tế bái, còn có sứ thần quốc quân chưa rời đi, tham gia tang lễ.

Trên điện đốt hương liệu, tràn ngập mùi rất nồng.

Mị Công chúa thần sắc mệt mỏi nhìn chằm chằm quan tài, đột nhiên như là lầm bầm lầu bầu nói:

"Mị từ khi còn bé chưa gặp được Vương phụ mấy lần...!Sau đó Vương phụ càng ngày càng bận rộn với kế hoạch lớn bá nghiệp, Mị càng ít cơ hội nhìn thấy Vương phụ.

Có lúc cũng nghĩ, tại sao mình cũng không phải nam, như vậy thời điểm Vương phụ nhìn Mị trong mắt cũng sẽ không lộ ra thất vọng..."

Mị Công chúa chậm rãi nói.

Ngô Củ quay đầu nhìn nàng.

Mị Công chúa thần sắc đã trở nên bi thương, nói:

"Bây giờ thi thể Vương phụ trước mặt, mà trong lòng Mị không có cảm giác đau thương, phảng phất nhìn thấy người xa lạ không quen biết."

Ngô Củ nhìn Mị Công chúa.

Loại cảm giác nhìn thấy người nhân giống như người xa lạ, Ngô Củ cũng có thể rõ ràng.

Đời trước nhìn thấy ba ruột mình, Ngô Củ chính là cảm giác này.

Mị Công chúa trong mắt lộ ra bi thương cũng không phải là đối với Hùng Dĩnh, mà là đối với bản thân.

Mị Công chúa cảm thấy mình thật lạnh lùng, đối diện thi thể phụ thân lại không khóc nổi, vì vậy mà cảm giác bi thương.

Ngô Củ vỗ vỗ bờ vai của nàng.

Mị Công chúa còn nói:

"Từ nhỏ đã không ai đối với Mị tốt, chỉ là một ít người nịnh hót.

Sau khi Vương phụ băng hà, Bảo Thân cũng coi thường Mị.

Mấy ngày qua Mị quá khó khăn, bất quá may là có Ly di."

Ngô Củ nghe nàng nói đến Ly cơ, liền nhớ tới trong bữa tiệc mừng đăng cơ, Mị Công chúa còn giới thiệu Ly cơ.

Mị Công chúa tâm tính đơn thuần, đặc biệt là dễ mềm lòng.

Ly cơ miệng ngọt, tâm địa ác độc.

Nàng nói một đàng làm một nẻo, dỗ dành Mị Công chúa đem đồ tốt nhất cho nàng.

Ngô Củ lo lắng Mị Công chúa bởi vì Ly cơ mà chịu thiệt, liền nói:

"Không nhiều người đối tốt với ngươi như Ly cơ.

Nhưng mà Ly cơ cũng không phải là người như ngươi tưởng tượng.

Nàng ta đối với ngươi tốt là có mục đích.

Quả nhân không đành lòng nhìn thấy ngươi bởi vì Ly cơ mà chịu thiệt, ngươi phải nhớ ở trong lòng."

Mị Công chúa có chút giật mình.

Bất quá nàng cũng tin tưởng Ngô Củ, thấp giọng thở dài nói:

"Nếu Ly di đối với Mị là có mục đích, vậy Mị thật không biết làm như thế nào cho phải."

Ngô Củ thấy Mị Công chúa vẻ mặt mất mát, thấp giọng nói:

"Ngươi yên tâm, ngươi ở trong cung tuyệt sẽ không tệ.

Quả nhân chắc chắn sẽ quan tâm ngươi.

Chờ ngươi tìm được phu quân, Quả nhân cũng sẽ để ngươi vinh quang gả đi."

Mị Công chúa gật gật đầu, nói:

"Tạ ơn Vương thúc."

Bọn họ đang nói chuyện, nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo đến.

Ly cơ từ bên ngoài đi vào.

Ly cơ vừa tiến vào, thấy được Ngô Củ cùng Mị Công chúa, lập tức khóc lên, như còi tàu hỏa vút cao vừa to vừa rõ.

Ly cơ vừa ôm bụng lớn, vừa xông tới khóc tang, khóc thảm thương, nói:

"Tiên Vương ơi tiên Vương, ngài sao cứ như vậy mà đi! Hu hu hu, tiên Vương ơi! Ngài bỏ lại thiếp một mình, thiếp rất nhớ ngài.

Tiên Vương ơi.

Hu hu hu! Ngài nói thiếp phải sống sao đây, đứa bé chưa sinh ra phải làm sao đây..."

Ly cơ khóc quá dữ dội, mấy tự nhân bên cạnh liền nói:

"Nương nương nén bi thương."

Ly cơ được khuyên, khóc càng lớn hơn, liên tiếp nhìn về phía Ngô Củ, tựa hồ là diễn trò cho Ngô Củ xem.

Ngô Củ tất nhiên biết, bất quá không đi an ủi Ly cơ, chỉ là ngồi nói chuyện cùng Mị Công chúa.

Ly cơ nhìn thấy vậy, đã không nhịn được, không thể làm gì khác hơn là đi tới chỗ Ngô Củ khóc rống nói:

"Vương thượng! Vương thượng, thiếp thật khổ, thật khổ! Vương thượng, hu hu hu, thiếp sau này phải làm sao, Vương thượng..."

Ly cơ vừa khóc vừa hướng vào lòng Ngô Củ.

Ngồi bên cạnh, Mị Công chúa mặt đỏ rần.

Bởi vì Ly cơ mang thai vóc người vô cùng đẫy đà, dùng sức hướng tới trên người Ngô Củ, Mị Công chúa chỉ muốn lảng tránh.

Tề Hầu đợi rất lâu, chờ mãi không thấy Ngô Củ.

Chỉ là một lễ tế bái, hoàn toàn không cần nhiều thời gian như vậy.

Hắn liền đi tới đại điện nhìn thử.

Vừa tới cửa đại điện, liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc của Ly cơ, còn mở miệng một Vương thượng, hai Vương thượng.

Tề Hầu liền nổi cơn ghen, nhanh chân tiến vào đại điện.

Lúc này Ly cơ vừa vặn làm bộ không chống đỡ nổi té xỉu ngã vào lòng Ngô Củ.

Ngô Củ tiếp cũng không được vứt cũng không xong.

Nếu vứt e sợ làm hỏng đứa bé trong bụng Ly cơ, cũng bị người đặt chuyện vu khống thì biết như thế.

Vừa vặn Tề Hầu từ bên ngoài đi vào.

Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ ôm Ly cơ, dấm chua thiếu chút nhấn chìm đại điện.

Ngô Củ thấy Tề Hầu mặt tối sầm lại, liền biết hắn ghen, vội vàng nói:

"Y quan ở đâu? Nhanh xem Ly cơ."

Y quan nhanh chóng xông tới, đem Ly cơ đi.

Y quan đỡ Ly cơ, Ly cơ liền làm bộ chuyển tỉnh, nhất định phải lôi kéo Ngô Củ không đi.

Cuối cùng vẫn là Tề Hầu mặt tràn đầy sát khi dọa Ly cơ sợ buông lỏng tay, y quan mới có thể dìu Ly cơ đi.

Tề Hầu nếu đã đến, không lý nào không tế bái Hùng Dĩnh, tốt xấu cũng tế bái một chút.

Cũng đã muộn, các đại thần cũng lục tục tản đi, Mị Công chúa cũng được dìu trở về phòng nghỉ.

Ngô Củ liền ra khỏi đại điện, hai người trở về tiểu tẩm cung.

Tử Thanh cùng Đường Vu đều lùi ra, còn đóng cửa lại.

Tề Hầu chống nạnh, rất sảng khoái nói:

"Nhị ca, Cô ghen!"

Ngô Củ vừa nghe, bật cười.

Tề Hầu nói:

"Nhị ca còn cười? Cô không cảm thấy buồn cười."

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Quân thượng không cần phải ghen."

"Vì sao?"

Ngô Củ đi tới, nắm cằm Tề Hầu, hôn nhẹ lên môi hắn một cái, nói:

"Bởi vì Tề Công tuấn mỹ vô cùng, đẹp hơn Ly cơ kia mấy lần.

Quả nhân chỉ có thể bị Tề Công làm thần hồn điên đảo."

Tề Hầu vừa nghe, cảm thấy bị Ngô Củ đùa giỡn.

Tuy rằng Ngô Củ nói rất khoa trương, thế nhưng Tề Hầu nghe rất xuôi tai.

Dù sao ai không thích nghe người trong lòng nói mình tốt nhất, coi như là lời lấy lòng cũng tốt.

Tề Hầu ôm chầm Ngô Củ, cười nói:

"Vậy có cần tạ ơn ân điển Vương thượng?"

Ngô Củ vốn đang đùa giỡn Tề Hầu, nào có biết Tề Hầu đột nhiên đem người bế lên, nhanh chân đi vào trong đặt ở trên giường.

Ngô Củ lấy làm kinh hãi, nói:

"Sắp dùng bữa tối, Quân thượng làm cái gì vậy?"

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Hả? Cô đây không phải là đang hưởng dụng bữa tối sao?"

Bởi vì Ngô Củ lần thứ nhất bị thương, bởi vậy hai người một quãng thời gian không có thân mật.

Tề Hầu nhịn lâu như vậy, Ngô Củ kích thích hắn, lại không ăn, Tề Hầu liền cảm thấy mình quá thiệt thòi.

Ngô Củ thấy Tề Hầu ánh mắt như muốn ăn thịt người, cũng bị lây nhiễm.

Tuy rằng xác thực có chút đau đớn, bất quá kỳ thực cũng rất được lợi.

Ngô Củ hiện tại bắt đầu suy nghĩ, mình lẽ nào vốn cũng không phải thẳng nam, không thì sao lại cảm thấy được lợi?

Tề Hầu thấy mắt Ngô Củ ướt át liền biết ngày hôm nay nhất định có thể hưởng dụng bữa tiệc lớn, cười nói:

"Cô hầu hạ Vương thượng?"

Ngô Củ mặc dù còn có chút tiếc nuối, thế nhưng cũng không phản đối, cười híp mắt nói:

"Quân thượng khi nào cho Quả nhân hưởng dụng một lần?"

Tề Hầu nhíu mày, nắm cằm Ngô Củ nói:

"Tân Vương Sở quốc dã tâm không nhỏ? Hả? Qua cửa này lại nói."

Bởi vì có cao bôi Đường Vu đưa cho, lần này Ngô Củ cũng không có bị thương, trái lại vô cùng hưởng thụ.

Hai người đều không dùng bữa tối, trực tiếp lăn lộn đến nửa đêm.

Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ thất thần trong lòng sinh đắc ý.

Dù sao Ngô Củ trước còn cho hắn uống bổ rượu, bây giờ đã thấy được sự lợi hại.

Tề Hầu gọi Tử Thanh mang nước nóng tới.

Tử Thanh cùng Đường Vu ở bên ngoài điện hầu hạ, hai người đã bưng lỗ tai rất lâu.

Bên trong thực sự kịch liệt.

Lần trước là Ngô Củ uống rượu say, lần này Ngô Củ cũng không uống rượu, thế nhưng âm thanh nghẹn ngào cũng không nhỏ, làm cho hai người mặt đỏ tới mang tai.

Tử Thanh nhanh chóng mang nước nóng vào.

Tề Hầu tự mình hầu hạ Ngô Củ tắm rửa.

Ngô Củ mơ mơ màng màng, lười biếng bị Tề Hầu thao túng.

Chờ tắm rửa xong, lúc này mới có chút hoàn hồn, mệt đến không chịu được.

Tề Hầu cười nói:

"Nhị ca cực khổ rồi."

Ngô Củ mệt mỏi, lại thấy Tề Hầu bộ dạng sinh khí dồi dào, nghĩ thầm.

Như thế này không tốt, ngày sau nhất định phải rèn luyện thân thể mới được.

Thể lực theo không kịp, khi nào mới có thể hưởng dụng Tề Hầu?

Tề Hầu cũng không biết tân Vương Sở quốc dã tâm lớn, hầu hạ Ngô Củ lau chùi tóc tai, nói:

"Cô gọi Tử Thanh mang bữa tối đến.

Đã trễ dùng bữa tối xong Nhị ca mau mau nghỉ ngơi."

Ngô Củ "ừ" một tiếng, mệt đến miệng không mở ra được, cũng lười nói nhiều.

Tề Hầu vui vẻ hầu hạ.

Tử Thanh cùng Đường Vu bưng tới bữa tối, hai người vội vã ăn vài miếng.

Bởi vì Ngô Củ cầm muỗng tay run run, có thể thấy được bị Tề Hầu bắt nạt thảm.

Tề Hầu một mặt đắc ý, cười híp mắt đút Ngô Củ ăn cơm.

Dùng bữa xong, Ngô Củ liền nằm xuống chuẩn bị ngủ.

Tề Hầu tắt đèn, không cần Tử Thanh cùng Đường Vu gác đêm, cũng ngủ trên giường Sở Vương.

Hắn ôm Ngô Củ, cũng chuẩn bị ngủ.

Vốn đã là đêm khuya, Ngô Củ vừa dính vào giường liền muốn ngủ, mơ mơ màng màng dựa vào lòng Tề Hầu.

Thình lình nghe tiếng thét.

"A a a a!"

Giọng nữ tử vút cao, chẳng biết vì sao đột nhiên hô to.

Ngô Củ mới vừa ngủ, bị làm tỉnh lại, kinh ngạc mở mắt, nói:

"Làm sao vậy?"

Tề Hầu còn chưa ngủ, nhanh chóng ngồi dậy, nói:

"Không biết, Cô đi xem xem."

Hắn nói, Ngô Củ cũng ngồi dậy, nói:

"Cùng đi."

Sau tiếng thét là tiếng hô to.

"A a...!cứu mạng!!! Cứu mạng."

Âm thanh thực sự quá chói tai, như có thứ gì truy đuổi.

Âm thanh này kinh động rất nhiều người.

Ngô Củ cùng Tề Hầu phủ thêm xiêm y đi ra.

Tử Thanh cùng Đường Vu cũng chạy ra.

Tất cả mọi người không biết xảy ra chuyện gì, nhanh chóng ra tiểu tẩm cung.

Âm thanh cũng không phải tại cửa tiểu tẩm cung, mà là bởi vì quá lớn nên truyền tới.

Bọn họ từ tiểu tẩm cung đi ra, liền thấy rất nhiều tự nhân cung nữ còn có binh lính tuần tra.

Tiếng kêu gào vẫn còn tiếp tục.

Người đó là cung nữ, bị mấy binh lính áp giải, đang chuẩn bị đưa đi.

Ngô Củ đi tới, trầm giọng nói:

"Chuyện gì?"

Ngô Củ vừa xuất hiện, mọi người liền vội vàng hành lễ.

Cung nữ nhìn thấy Ngô Củ, vội vã quỳ xuống, hô to:

"Vương thượng! Vương thượng!! Có quỷ! Có ma!! Thi thể tiên Vương cử động!!"

Ngô Củ nhíu nhíu mày.

Đâu chỉ là Ngô Củ không tin, người khác cũng không tin, đều kinh ngạc nhìn cung nữ.

Mà cung nữ kia sắc mặt trắng bệch, không ngừng run run, không giống nói dối, như bị kích động rất lớn.

Ngô Củ cau mày nói:

"Cụ thể chuyện gì xảy ra?"

Cung nữ liền vội vàng nói:

"Hồi...! hồi bẩm Vương thượng, là như thế này...!Tỳ nữ ở trong điện túc trực bên linh cữu tiên Vương.

Vừa mới...!mới đi thêm hương, bên trong điện đã không còn bao nhiêu người, vốn rất bình thường.

Tự nhân cùng tỳ nữ đồng thời túc trực bên linh cữu bởi vì phải...!phải ra ngoài liền rời đi.

Tỳ nữ một mình bên trong linh đường.

Kết quả...!kết quả vào lúc đó, thi thể tiên Vương liền động! Tiên vương động rồi!"

Mọi người nghe cung nữ nói, lập tức hít một hơi.

Bởi vì sắc trời tối rồi, chung quanh vắng lặng, cả tiếng trùng kêu cũng không có.

Bởi vậy cung nữ đột nhiên nói ra những lời này, tất cả mọi người cảm giác lông tơ phía sau lưng dựng lên, run rẩy.

Cung nữ nói tiếp:

"Tiên Vương...!Tiên Vương thật giống gõ vào quan tài, còn muốn...!còn muốn ngồi dậy! Tỳ nữ quá sợ, hu hu hu..."

Cung nữ nói, tựa hồ không giống như là nói dối.

Nàng che lại miệng mũi liền khóc lên, khóc đến không thành tiếng.

Ngô Củ ngờ vực nheo mắt.

Hùng Dĩnh đã chết lâu như vậy, làm sao có khả năng nửa đêm đột nhiên ngồi dậy gõ quan tài? Thế nhưng cung nữ cũng không giống như nói láo.

Ngô Củ quan sát cung nữ kia.

Cung nữ khóc lóc, hứng chịu nỗi sợ hãi ghê gớm, cả người đều đang run rẩy, hét đến khàn giọng.

Ngô Củ liền nói:

"Theo Quả nhân đi xem liền biết."

Ngô Củ hơn nửa đêm muốn đi linh đường.

Tề Hầu không muốn cho đi.

Nếu thật trêu chọc thứ gì không tốt thì làm sao đây?

Bất quá Ngô Củ tâm ý đã quyết, cũng không tin Hùng Dĩnh chết lâu như vậy rồi còn sống dậy gõ quan tài.

Tất cả mọi người là ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.

Bởi vì nhiều người, còn có một đội binh lính tuần tra, cũng bạo gan hơn.

Ngô Củ cùng mọi người hướng đến linh đường.

Tự nhân cùng túc trực đã trở lại, vừa vặn nghe cung nữ hô to, bởi vậy cũng sợ đến không dám vào, trốn ở bên ngoài.

Hắn nhìn thấy một đội ngũ đông đảo người lại đây, mới nhanh chóng chạy ra quỳ trên mặt đất, sợ đến run cầm cập.

Ngô Củ hỏi tự nhân.

"Ngươi vừa rồi có thấy cái gì khác thường?"

Tự nhân liền vội vàng nói:

"Tiểu thần..

Tiểu Thần không nhìn thấy gì khác thường.

Bất quá...!bất quá thời điểm trở lại nghe cung nữ hô to, bởi vậy bị sợ hãi liền không dám vào, chỉ đứng ở xa xa nhìn."

"Sau khi xảy ra?"

Tự nhân lắc đầu nói:

"Không có không có, hồi bẩm Vương thượng, không có gì, cũng không có ai ra vào linh đường."

Ngô Củ gật gật đầu, vẫy tay dẫn người đi vào trong.

Cung nữ cùng tự nhân kia đều bị sợ hãi, không dám đi vào.

Binh lính mở đường đi vào trong.

Bên trong linh đường im ắng, có ánh nến, bất quá bởi vì sắc trời tối, vẫn là hết sức tối tăm.

Quan tài ở chính giữa linh đường, các vật trang trí màu trắng, cống phẩm cũng đầy đủ, hương đốt trên bàn không có dị dạng gì.

Mọi người chậm rãi đi vào, đều nghiêng tai lắng nghe.

HunhHn Bên trong linh đường ngoại trừ tiếng bước chân, không nghe được âm thanh khác.

Tiếng gõ quan tài gì đó tuyệt đối không có.

Mọi người đi vào trong, cẩn thận nghe, không nghe thấy bất kỳ âm thanh lạ nào, lúc này mới bình tĩnh lại.

Chỉ sợ là cung nữ tự mình hù dọa chính mình.

Ngô Củ đi tới, nhìn vào trong quan tài còn mở nắp.

Thi thể Hùng Dĩnh được tẩm ướp chống phân huỷ, không thì đã sớm mục nát, căn bản không thể mang về.

Bên cạnh đó còn dùng băng đá ướp, tản ra khói lạnh.

Thi thể Hùng Dĩnh nằm ở trong quan tài yên lành, cũng không có cái gì khác thường, sẽ không gõ quan tài, càng sẽ không ngồi dậy.

Tự nhân trực đêm cũng nói không có khác thường.

Tất cả mọi người nhìn về phía cung nữ, cảm thấy cung nữ nói dối.

Cung nữ vội vã quỳ xuống nói:

"Tỳ nữ không có nói dối! Không có nói dối! Chuyện này...!Chuyện này...!Vừa rồi hương đốt sạch, tỳ nữ thêm hương.

Đúng rồi, khi thêm hương xong, tỳ nữ đứng ở chỗ này, liền nghe âm thanh cộc cộc.

Đúng vậy....!Là trong quan tài phát ra.

Thật đó! Chính xác vô cùng!"

Cung nữ kể lại trải nghiệm của chính mình, mọi người nghe đều cảm giác không rét mà run, phía sau lưng ớn lạnh.

Ngô Củ nhíu nhíu mày.

Vung nữ càng nói càng kích động, sắc mặt của mọi người rất khó coi.

Ngô Củ phất tay nói:

"Trước tiên dẫn nàng ta đi, để y quan tới xem một chút."

Binh lính vội vàng đem cung nữ dẫn đi, để y quan xem.

Ngô Củ đi xung quanh một vòng.

Tề Hầu một khắc không rời, đi theo phía sau, chỉ sợ Ngô Củ có nguy hiểm gì.

Nhưng mà bên trong linh đường chẳng có cái gì lạ cả, hết thảy đều rất bình thường.

Ngô Củ cau mày nói:

"Chuyện hôm nay liền chấm dứt ở đây."

Mọi người vừa nghe, liền vội vàng nói:

"Vâng, Vương thượng!"

Ngô Củ nói xong, dặn dò tự nhân tiếp tục gác đêm, sau đó để lại một đội binh tại cửa canh gác, liền cùng Tề Hầu đi.

Hai người về tới tiểu tẩm cung, Tề Hầu cau mày nói:

"Nhị ca trước tiên đi nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày mai tìm người đến thẩm tra cung nữ kia.

Sợ là có người không an phận, muốn dựa vào chuyện Hùng Dĩnh chết không nhắm mắt gây khó khăn cho Nhị ca."

Ngô Củ cũng không tin Hùng Dĩnh xác chết vùng dậy, bởi vậy đồng ý với lời Tề Hầu.

Có thể là có người không an phận, muốn dựa vào mê tín đến lay động địa vị Ngô Củ.

Dù sao tang lễ tiên Vương là đại sự.

Nếu tiên Vương "chết không nhắm mắt", vậy thì càng là đại sự trong đại sự.

Sau một canh giờ, cũng không truyền ra tiếng thét chói tai, Ngô Củ liền bình tĩnh một chút, cũng đi nghỉ ngơi.

Không bao lâu trời đã sáng rồi, Ngô Củ trong lòng không yên, dậy rất sớm, chuẩn bị vào buổi tế bái lại đi xem một vòng.

Tề Hầu thấy Ngô Củ dậy sớm như vậy, cũng không có cách nào.

Hắn không thể làm gì khác hơn là gọi Tử Thanh bưng đồ ăn sáng cho Ngô Củ dùng bữa, rồi cùng Ngô Củ đi linh đường.

Đoàn người đi đến linh đường, ở cửa so với hôm qua có thêm binh lính, là binh lính ngày hôm qua Ngô Củ lưu lại.

Ngô Củ đi tới hỏi.

"Tối hôm qua có gì khác thường không?"

Đội trưởng chắp tay nói:

"Hồi bẩm Vương thượng, không có bất kỳ khác thường nào, cũng không có ai ra vào."

Ngô Củ gật gật đầu, lúc này mới cùng Tề Hầu đi vào.

Sáng sớm đã có Khanh đại phu tế bái.

Ngô Củ đi vào, tất cả mọi người khom mình hành lễ, cũng không có phát sinh cái gì.

Bởi vì tối hôm qua sau khi gác cổng cung nữ mới hô to.

Ngô Củ phong tỏa tin tức, cho nên nhóm Khanh đại phu căn bản không biết chuyện gì xảy ra.

Ngô Củ ở tại linh đường một hồi, cũng không có gì khả nghi phát sinh, liền thấy cung nữ kia có vấn đề.

Hai người liền rời khỏi linh đường, đi đến phòng giam cung nữ kia.

Bên ngoài phòng giam có binh lính canh gác.

Khi Ngô Củ đi tới cửa, nghe cung nữ ở bên trong hô to:

"Tỳ nữ nói là thật! Là thật a!"

Ngô Củ nhíu nhíu mày, gọi y quan đến hỏi tình huống cung nữ.

Y quan chắp tay nói:

"Hồi bẩm Vương thượng, cung nữ kia chỉ là bị kinh hãi, thần trí không có vấn đề gì."

Ngô Củ gật gật đầu, cho y quan đi, cùng Tề Hầu đi vào phòng.

Cung nữ thấy bọn họ, quả nhiên thần trí không có vấn đề, quỳ xuống hành lễ, dập đầu lạy nói:

"Vương thượng! Tỳ nữ không có lừa dối, tỳ nữ nói là thật! Tỳ nữ cũng không có đặt chuyện....!là thật!"

Ngô Củ muốn cung nữ nói tình huống cụ thể.

Cung nữ vẫn nói giống hệt tối hôm qua.

Khi chỉ có một mình, nàng nghe được thi thể gõ quan tài, hơn nữa không phải ảo giác.

Y quan đã kiểm tra, nàng thần trí không thành vấn đề, cũng không phải ảo giác, không biết vấn đề ở chỗ nào.

Cung nữ nói:

"Tỳ nữ nghe chính xác vô cùng, hơn nữa không chỉ là một tiếng.

Vừa mới bắt đầu tỳ nữ cũng cho là nghe lầm, nhưng sau đó, sau đó...!Thi thể tiên Vương còn nảy lên một cái, như muốn từ trong quan tài ngồi dậy! Tỳ nữ không nhìn nhầm! Nếu như có nửa lời nói dối, sẽ bị thiên lôi đánh!"

Bộ dạng cung nữ không giống như là nói láo.

Ngô Củ nhíu nhíu mày, không biết vấn đề ở chỗ nào, muốn trở về xem thi thể Sở Vương Hùng Dĩnh.

Thế nhưng đang ban ngày, không thể đi nhìn được, nhanh nhất cũng phải buổi tối mới có thể xem.

Ngô Củ đang ngờ vực, liền nghe tiếng bước chân gấp gáp.

Khuất Hoàn chạy tới, bộ dạng vội vội vàng vàng, nói:

"Vương thượng, Quân thượng, việc lớn không tốt rồi!"

Khuất Hoàn là từ linh đường đến, thực sự là có điều gì đó.

Khuất Hoàn nói:

"Thi thể tiên Vương hình như cử động."

Hắn vừa nói như thế, cung nữ suýt nữa liền hét lên, ngã trên mặt đất, sợ đến mặt không còn nét người.

Ngô Củ gắt gao cau mày, nói:

"Dẫn Quả nhân đi xem."

Lúc này không chỉ là cung nữ thấy được thi thể Hùng Dĩnh động, mà rất nhiều người, còn là buổi sáng.

Đến tế bái không ít Khanh đại phu Sở quốc, còn có sứ thần.

Vừa rồi Ngô Củ cùng Tề Hầu rời đi, Mị Công chúa cũng tới.

Mị Công chúa cũng nhìn thấy thi thể Hùng Dĩnh chuyển động.

Tất cả đều nhìn thấy rõ ràng.

Ngô Củ đi vào linh đường, bên trong hoàn toàn đại loạn.

Mọi người nói lung ta lung tung.

Bành Vũ thân là Bặc Doãn, đã sớm ở tại linh đường, đang động viên chúng thần.

Liền nghe Bành Vũ nói:

"Mọi người bình tĩnh đừng loạn, bình tĩnh đừng loạn!"

Ngô Củ vừa tiến đến, rất nhiều người vây quanh, vội vã thỉnh an, nói:

"Vương thượng! Vương thượng! Thi thể tiên Vương thi cử động! Cử động!"

Ngô Củ vừa rồi không ở đây, không biết là tình huống thế nào.

Mị Công chúa mặt trắng bệch, tựa hồ cũng bị dọa, được cung nữ dìu.

Ngô Củ tin Mị Công chúa.

Mị Công chúa run rẩy, nói:

"Vừa rồi...!Vừa rồi Mị tế bái Vương phụ, Vương phụ...!đột nhiên run một cái.

Mị nghĩ mình nhìn lầm rồi.

Thế nhưng....!thế nhưng run một cái, lập tức chính là âm thanh cộc cộc, tựa hồ...!gõ quan tài!"

Mị Công chúa nói rất giống cung nữ kia.

Không chỉ là Mị Công chúa nghe được, các đại thần, tự nhân cung nữ hầu hạ đều nghe thấy được âm thanh kia.

Bên trong linh đường ngoại trừ tiếng khóc rất yên tĩnh.

Có âm thanh kỳ quái vang lên thực dễ dàng được chú ý, tần suất cũng không ít, mọi người dĩ nhiên đều im lặng lắng nghe.

Vừa nghe đã phát hiện âm thanh từ trong quan tài truyền đến, tất cả đều sợ hãi.

Mị Công chúa run rẩy nói:

"Mị còn nghe được...!còn nghe được tiếng cười, là Vương phụ đang cười.

Rất...!Rất kỳ quái, hình như là cười gằn."

Mọi người cũng nghe được tiếng cười.

Bởi vì thi thể động còn có âm thanh như gõ quan tài, mọi người bị dọa sợ rồi.

Tất cả ngừng thở, cũng không ai dám nói chuyện.

Kết quả lại vang lên tiếng cười gằn, phảng phất như là tiếng khụt khịt từ cổ họng, vô cùng quỷ dị.

Đang là ban ngày, thi thể gõ quan tài, còn phát ra tiếng cười, tất cả mọi người đều nghe thấy được, cũng không phải cung nữ đầu độc lòng người.

Trong nháy mắt doạ đến lòng người bàng hoàng.

Bành Vũ vào lúc này nói:

"Vương thượng, đây chỉ sợ là tiên Vương đang cảnh báo mọi người."

Ngô Củ híp mắt nhìn Bành Vũ.

Ngô Củ vốn tưởng rằng hắn làm Bặc Doãn không có thực quyền gì, có thể khiến cho hắn thành thật một chút.

Nào có biết Bành Vũ còn có thể ra gây sóng gió.

Mọi người nghe Bành Vũ nói, đều nhìn chung quanh, biết Bành Vũ có ám chỉ khác.

Bành Vũ còn nói:

"Chỉ sợ là tiên Vương phải chết nơi tha hương đất khách, bởi vậy không thể nhắm mắt, mới xuất hiện sự tình như vậy."

Bành Vũ là Bặc Doãn, đối với mọi người hắn chính là quan tế tự.

Bành Vũ vừa nói như thế, mọi người tựa hồ cũng nhớ tới Sở Vương Hùng Dĩnh qua đời tại Chu quốc.

Nói đến cùng cũng bởi vì làm tù binh Tề quốc mới "không quen khí hậu" băng hà.

Mọi người vừa nghe, ánh mắt không khỏi chú ý Tề Hầu.

Tề Hầu là quốc quân Tề quốc.

Bây giờ tiên Vương chết không nhắm mắt.

Mọi người liền cảm thấy có thể là bởi vì tân Vương đem Tề Hầu đối đãi như là khách quý.

Bành Vũ nói như vậy, không ít người đối với Tề Hầu cùng Ngô Củ có chút bất mãn.

Có mấy người đang lo không có chuyện gì xảy ra, cơ hội tới lập tức tiếp lời, nói:

"Tiên Vương chết tha hương, bây giờ trong lòng tất nhiên có khúc mắc!"

Trong linh đường không một ai nói chuyện, lúc này đều châu đầu ghé tai nghe.

Ngô Củ híp mắt nhìn chung quanh một vòng.

Mị Công chúa lúc đó đứng gần, sợ đến có chút run chân, căn bản đứng không được phải có người dìu, cũng không biết như thế nào cho phải.

Ngô Củ cuối cùng mở miệng, nhàn nhạt nói:

"Bành đại phu là Bặc Doãn.

Theo ý Bành đại phu nên làm thế nào cho phải?"

Bành Vũ đang chờ Ngô Củ nói lời này, liền lập tức thành khẩn nói:

"Vương thượng chính là Vương đệ của tiên Vương, là tân Vương Sở quốc.

Bây giờ tiên Vương không thể nhắm mắt, bởi vậy tiểu nhân cả gan khẩn cầu Vương thượng túc trực bên linh cữu tiên Vương chín ngày."

Ngô Củ nghe Bành Vũ nói lời này, có chút ngờ vực, không biết hắn bán cái gì trong hồ lô.

Dựa theo Ngô Củ hiểu biết về Bành Vũ, Bành Vũ vốn nên nói mấy lời khó dễ, ít nhất cũng là muốn Ngô Củ ban chiếu nhận tội.

Thế nhưng không nghĩ tới chỉ là túc trực bên linh cữu?

Bành Vũ còn nói:

"Vương thượng chính là tân Vương Sở quốc, dương khí rất mạnh.

Có Vương thượng túc trực bên linh cữu tiên Vương, tất nhiên có thể trấn an tiên Vương."

Mọi người vừa nghe đều kinh ngạc.

Người muốn mượn cơ hội gây sự.

Lại không nghĩ tới Bành Vũ sẽ nói như vậy, không có cách nào nói tiếp.

Không biết Bành Vũ khi nào lại chính trực như vậy? Lẽ nào thật sự vì chức vụ Bặc Doãn liền bị trấn an?

Mà người không muốn gây sự, nghe Bành Vũ nói như vậy, cảm thấy có đạo lý.

Tân Vương thân là tam đệ của tiên Vương, tân Vương túc trực bên linh cữu chín ngày cũng không phải việc khó gì, hoàn toàn hợp lý cũng không cay nghiệt.

Bởi vậy mọi người dồn dập đồng tình.

Bành Vũ thì lại có vẻ đắc ý, dùng sức áp chế.

Ngô Củ có thể không nhìn ra hắn đắc ý sao, cảm thấy được xác chết vùng dậy quá nửa là Bành Vũ giở trò quỷ.

Nhất định phải tra ra nguyên nhân, thế nhưng bây giờ không thể đánh rắn động cỏ, Ngô Củ liền nói:

"Bành đại phu nói phải, tiên Vương chính là Vương huynh của Quả nhân.

Huynh trưởng như phụ thân, túc trực linh cữu Vương huynh là chuyện đương nhiên."

Ngô Củ đáp ứng.

Bành Vũ vốn tưởng rằng còn phải phí chút miệng lưỡi, thế nhưng đã được đáp ứng.

Bành Vũ cũng hết sức vui vẻ, lập tức chắp tay nói:

"Vâng, vậy tiểu nhân liền đi chuẩn bị để Vương thượng túc trực bên linh cữu."

Ngô Củ không có phản bác, gật gật đầu, một bộ rất coi trọng nói:

"Vậy làm phiền Bành đại phu.

Chuyện này vẫn là phải giao cho Bành đại phu xử lý mới có thể an tâm."

Bành Vũ vội vã khiêm tốn nói vài câu, liền lui ra ngoài, đi chuẩn bị cho Sở Vương túc trực bên linh cữu tiên Vương.

Tề Hầu nhíu nhíu mày, ra hiệu cho Ngô Củ bằng ánh mắt, lui ra khỏi linh đường trước.

Ngô Củ trấn an chúng thần, an ủi và gọi người đưa Mị Công chúa về, mới ra ngoài.

Ngô Củ đi mấy bước liền thấy Tề Hầu.

Tề Hầu đứng ở trong đình nơi vườn hoa, nhìn thấy Ngô Củ đi tới, cau mày nói:

"Nhị ca sao đáp ứng yêu cầu của Bành Vũ? Theo Cô thấy, việc này tám phần chính là Bành Vũ giở trò, không biết hắn còn làm bẫy gì."

Ngô Củ cười lạnh một tiếng, nói:

"Thật trùng hợp, Quả nhân cũng cho là như thế."

Tề Hầu cau mày nói:

"Vậy mà Nhị ca còn đáp ứng, tất sẽ gặp nguy hiểm."

"Đương nhiên phải đáp ứng, không thì làm sao biết trong hồ lô Bành Vũ bán thuốc gì?"

Ngô Củ dừng một chút còn nói:

"Việc này, Bành Vũ cũng là nhắm vào Quân thượng.

Trong triều có không ít người phản đối Quân thượng, chỉ là vì e ngại Quả nhân không dám đối với Quân thượng làm gì.

Bây giờ việc này bị Bành Vũ nói ra, vẫn là mượn danh nghĩa tiên Vương, Quân thượng vẫn là..."

Tề Hầu cũng không cần Ngô Củ nói xong, liền biết Ngô Củ muốn cho mình về Lâm Truy thành, lập tức phản đối.

"Nhị ca không cần nói nhiều.

Cô nhất định ở lại.

Bây giờ chính là thời điểm rối loạn, Nhị ca cần người bên cạnh.

Nếu Cô cứ như vậy mà đi, cũng không yên lòng Nhị ca."

Ngô Củ thấy hắn khẩu khí cứng rắn, thở dài, thực sự hết cách rồi, liền nói:

"Vậy mấy ngày nay, Quân thượng ở tại tiểu tẩm cung của Củ, tận lực đừng đi đâu."

Tề Hầu nở nụ cười, nói:

"Sở Vương phải nuôi Cô?"

Ngô Củ cũng cười cười, nói:

"Đi thôi.

Về trước, chờ muộn một chút, Quả nhân muốn đi xem thi thể tiên Vương.

Nếu Bành Vũ giở trò, rốt cuộc là làm sao giả thần giả quỷ?"

Tề Hầu cũng gật gật đầu, theo Ngô Củ về tiểu tẩm cung.

Tin tức xác chết tiên Vương vùng dậy, chết không nhắm mắt nhanh chóng truyền ra ngoài, lúc này muốn áp chế cũng áp chế không xuống.

Không chỉ là trong cung biết, tất cả Khanh đại phu cũng biết, ngay dân chúng trong thành cũng nghe nói.

Lời đồn đại truyền đi càng thêm quỷ dị.

Lúc xế chiều, Ngô Củ nhận được rất nhiều công văn, đều là Khanh đại phu trình tấu khuyên can.

Đại đa số đều khuyên can xem xét quan hệ cùng Tề quốc.

Ngô Củ nhìn công văn, tâm tình không tốt, cười lạnh một tiếng, đem công văn vứt không để ý tới.

Tề Hầu từ bên ngoài đi vào, đúng dịp thấy Ngô Củ nổi nóng, liền cười nói:

"Làm sao vậy, Nhị ca?"

Ngô Củ tiện tay cầm một công văn khép lại sau đó ném ở một bên, nói:

"Không có gì."

Tề Hầu nhìn động tác kia, liền biết Ngô Củ khẳng định không muốn để cho hắn xem nội dung.

Hắn vừa mới thừa dịp Ngô Củ phê xem công văn, ở bên ngoài đi dạo một vòng, liền nghe được rất nhiều lời đồn, căn bản không cần thiết xem công văn cũng biết là nội dung gì.

Tề Hầu cười nói:

"Xem ra Nhị ca làm Sở Vương cũng thực khổ cực.

Cô nhìn mà đau lòng."

Buổi chiều còn có một vài đại thần muốn gặp mặt khuyên can.

Bất quá Ngô Củ nói thân thể mình không thoải mái, không có gặp mặt, chặn hết ở ngoài cửa.

Buổi tối, hai người ăn xong, chờ thời điểm muộn một chút đi linh đường xem xét.

Thi thể Hùng Dĩnh không biết xảy ra vấn đề gì, có thể vùng dậy trước hàng trăm cặp mắt đại thần đổ dồn vào.

Sau khi cửa cung đóng, các đại thần đã hồi phủ, Ngô Củ liền gọi Tử Thanh và Đường Vu cùng Tề Hầu đi khỏi tiểu tẩm cung đến linh đường.

Bên ngoài linh đường có binh lính canh gác.

Bởi vì chuyện ma quái xảy ra nên trọng binh canh gác nghiêm ngặt.

Đội trưởng kia thấy Ngô Củ đến, liền chắp tay bẩm báo một chút, nói không có bất kỳ nhân vật khả nghi nào ra vào.

Ngô Củ cố ý hỏi Bành Vũ có trở lại hay không.

Đội trưởng chắp tay nói:

"Hồi bẩm Vương thượng, Bành đại phu không có trở lại."

Ngô Củ gật gật đầu, liền đi vào linh đường.

Bên trong đã không còn đại thần cùng sứ thần.

Người tế bái đã sớm tản đi, chỉ còn lại cung nhân trực đêm.

Bởi vì sự việc trước đó, lúc này cung nhân cũng không ít.

Trước đây chỉ có hai người trực đêm, bây giờ biến thành sáu người, cũng là sợ không có người phối hợp.

Tự nhân cung nữ dồn dập hướng Ngô Củ hành lễ.

Ngô Củ hỏi bọn họ hôm nay có phát sinh chuyện kỳ quái nữa không.

Chỉ là buổi trưa, dưới con mắt mọi người, thi thể gõ quan tài vài tiếng, còn cười dữ tợn, về sau liền khôi phục yên tĩnh, không có khác thường.

Ngô Củ hỏi xong, liền cho cung nữ cùng tự nhân lui ra.

Tuy rằng mọi người không biết Vương thượng phải làm gì, thế nhưng cũng không dám hỏi nhiều, vội vã liền lui ra ngoài.

Ngô Củ chờ tất cả đều lui hết, lúc này mới đến gần chuẩn bị nhìn thi thể.

Tề Hầu nhanh chóng ngăn cản, nói:

"Nếu xác chết vùng dậy thì làm sao?"

Ngô Củ cũng e sợ có vật gì kỳ quái.

Đường Vu vào lúc này nói:

"Vương thượng, Quân thượng, để tiểu thần nhìn."

Ngô Củ biết Đường Vu y thuật cao siêu, hơn nữa cũng biết dùng độc, liền gật đầu.

Đường Vu cẩn thận đi tới, đầu tiên là nhìn một chút, sau đó lấy ra khăn bao bàn tay, di chuyển thi thể.

Đường Vu nhìn một chút, cau mày, lập tức nói:

"Thứ cho tiểu thần nói thẳng, tiên Vương đã chết không thể vùng dậy.

Nếu không ai phá rối, tất nhiên không thể tự mình động."

Ngô Củ nhíu nhíu mày.

Vừa bắt đầu cũng không tin thi thể sẽ tự mình động, cũng không tin Hùng Dĩnh đột nhiên xác chết vùng dậy.

Đường Vu nhìn kỹ một chút thi thể, cũng không nhìn thấy dị thường gì.

Người Lạc Sư đem xác chết xử lý chống phân huỷ rất khá, bảo tồn rất hoàn chỉnh.

Đường Vu đang xem, đột nhiên kêu.

"Ồ?"

Ngô Củ liền vội vàng nói:

"Làm sao vậy? Thi thể có gì?"

Đường Vu lắc lắc đầu, nói:

"Hồi bẩm Vương thượng, không phải thi thể khác thường, mà là..."

Đường Vu cau mày, liền đè thấp thân thể, tỉ mỉ hướng vào trong quan tài nhìn một chút, còn đem thi thể đẩy ra một ít, tựa hồ là xem quan tài, chần chờ nói:

"Chuyện này...!quan tài giống bị sâu gặm."

Ngô Củ lấy làm kinh hãi, đi qua xem.

Tề Hầu cũng cau mày.

Tất cả mọi người ló đầu đến xem.

Quả nhiên thấy quan tài nguồn có một ít vết tích bị gặm nhấm.

Sở Vương Hùng Dĩnh mất rất lâu, tuy rằng chống phân huỷ xác làm rất tốt, thế nhưng quan tài bị gặm nhấm cũng là chuyện thường.

Mấy người họ lại giật mình, nguyên nhân rất đơn giản.

Đó chính là bởi vì Ngô Củ muốn an ổn dân tâm, đã hạ lệnh hậu táng Hùng Dĩnh.

Quan tài chọn cho Hùng Dĩnh chính là loại tốt nhất, giá trị liên thành.

Tuy rằng còn kém rất xa bảo vật Hoà Thị Bích, thế nhưng quan tài này cũng là thứ quý giá.

Quan tài tốt như vậy, làm sao có thể bị gặm nhấm?

Nếu không phải Đường Vu dịch chuyển thi thể để kiểm tra, căn bản không biết phía dưới quan tài bị gặm nhấm.

Tất cả mọi người giật mình.

Đường Vu liền kiểm tra quan tài, căn bản không thấy vật đã gặm nhấm, không biết đã chạy đi nơi nào.

Ngô Củ cau mày, tựa hồ suy nghĩ.

Vừa lúc đó, đột nhiên có người ở bên ngoài hô to:

"Vương thượng! Vương thượng! Không xong! Vương thượng!"

Là giọng cung nữ, vừa chạy vừa hô to.

Chỗ này vốn là linh đường, hơn nữa trước đó xảy ra chuyện ma quái, trong lòng mọi người kỳ thực đều có mấy phần sợ hãi.

Cung nữ hô to, liền dọa mọi người giật mình một cái, cả binh lính cũng bị dọa.

Cung nữ chạy tới, bị binh lính ngăn cản, quát lên:

"Lớn mật! Vì sao lớn tiếng ồn ào?"

Ngô Củ từ bên trong đi ra.

Cung nữ này vô cùng lạ mặt, không phải người tiểu tẩm cung, cũng không hầu hạ Ngô Củ, Ngô Củ không quen biết nàng.

Cung nữ vội vã quỳ xuống dập đầu, nói:

"Bái kiến Vương thượng! Tỳ nữ cũng không có ý quấy rầy.

Chỉ là...!chỉ là...!Vương thượng, Công chúa không tốt rồi!"

Thì ra cung nữ là người hầu hạ Mị Công chúa.

Vừa rồi cung nữ chạy đến tiểu tẩm cung, thế nhưng tự nhân nói Vương thượng không ở đó, đã đi linh đường.

Bởi vậy cung nữ mới chạy tới đây.

Cung nữ quỳ trên mặt đất, thở hồng hộc nói:

"Vương thượng! Công chúa đột nhiên ngã bệnh, y quan đều bó tay.

Vương thượng, ngài mau cứu Công chúa!"

Ngô Củ không biết Mị Công chúa bị làm sao.

Buổi sáng còn rất tốt, chỉ là bị một ít kinh hãi, sao buổi tối đột nhiên liền ngã bệnh.

Cung nữ một mặt lo lắng, đầu đầy mồ hôi, thần sắc vô cùng kinh hoảng, thoạt nhìn Mị Công chúa bệnh không nhẹ.

Ngô Củ liền vội vàng nói:

"Dẫn đường."

Cung nữ lập tức đứng lên, chạy chậm dẫn đường.

Khi đến trước cửa sân viện của Mị Công chúa, Ngô Củ dừng bước, quay đầu hướng Tề Hầu nhỏ giọng nói:

"Bây giờ trời tối rồi, Quân thượng tiến vào khuê phòng Mị Công chúa e rằng không thích hợp, xin Quân thượng ở đây chờ."

Tề Hầu cũng biết mình đối với người Sở quốc là ngoại tộc.

Tuy rằng thời đại này nam nữ vẫn không có nhiều quy tắc, thế nhưng Mị Công chúa là thiếu nữ chưa gả, Tề Hầu tiến vào khuê phòng Mị Công chúa vẫn không thoả đáng.

Coi như Tề Hầu lo lắng Ngô Củ, cũng không có biện pháp khác, chỉ phải gật gật đầu.

Ngô Củ để Tử Thanh lại, còn có một đội binh mã bảo vệ Tề Hầu, sau đó cùng Đường Vu theo cung nữ đi vào sân.

Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ đi rất vội vàng, còn nói:

"Nhị ca, cẩn thận một chút."

Ngô Củ gật gật đầu, vội vã tiến vào sân.

Cung nữ dẫn Ngô Củ đi vào trong, liền nghe bên trong loạn tung lên.

Vài cung nữ hô to:

"Công chúa! Công chúa!"

"Hu hu, Công chúa làm sao vậy..."

Ngô Củ đi vào, bên trong vô cùng hỗn độn.

Có khoảng chừng bốn năm y quan, tất cả đều vây quanh giường.

Mị Công chúa nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím bầm, một đầu mồ hôi, lúc này đang hôn mê.

Bên cạnh quỳ một đám cung nữ cùng tự nhân.

Bởi vì Mị Công chúa thường ngày đối xử cung nhân rất tốt, bởi vậy cung nhân đều rất lo lắng an nguy của Mị Công chúa.

Một đám quỳ ở một bên không ngừng khóc lóc.

Y quan bó tay, nhìn thấy Ngô Củ trên đầu cũng đổ mồ hôi, sợ bị trách cứ.

Ngô Củ nhìn thấy Mị Công chúa vô cùng yếu ớt, phảng phất đã chết rồi, không khỏi cả giận nói:

"Chuyện gì xảy ra? Y quan có thể kiểm tra nguyên nhân sinh bệnh không?"

Y quan vội vã dập đầu nói:

"Tiểu thần ngu dốt...!Chuyện này...!không biết Công chúa vì sao đột nhiên nhiễm bệnh."

Y quan không có kiểm tra ra nguyên nhân sinh bệnh.

Ngô Củ cũng lo lắng, vội vàng nói với Đường Vu.

"Đường Nhi, nhanh đi xem Công chúa."

Đường Vu đi qua đem hòm thuốc để ở một bên, sau đó bắt mạch kiểm tra Mị Công chúa.

Ngô Củ đứng ở bên cạnh, hỏi mấy cung nữ cùng tự nhân.

Một cung nữ khóc lóc nói:

"Công chúa buổi chiều còn rất tốt, bữa tối lại không ăn bao nhiêu.

Tỳ nữ thấy Công chúa không có muốn ăn, mời y quan đến.

Y quan nói có thể là do tới ngày kinh nguyệt, cũng không có đáng ngại, chỉ kê ít thuốc.

Có thể...! thuốc không có nấu tốt, Công chúa đột nhiên xảy ra chuyện..."

Mị Công chúa đột nhiên co giật.

Buổi tối chỉ là ăn cơm không trôi, còn nói đau bụng.

Cung nữ cho là Mị Công chúa đến kỳ kinh nguyệt bởi vậy không có quá để ý.

Cung nữ bưng thuốc tiến vào.

Mị Công chúa đang muốn uống thuốc, lại đột nhiên co quắp, chén thuốc bị đổ.

Mị Công chúa co giật kịch liệt, cũng không phải chuột rút.

Mị Công chúa nói bụng rất đau, đột nhiên ngã trên mặt đất, ôm bụng, đau cơ hồ lăn lộn.

Các cung nữ sợ hãi, đỡ Mị Công chúa lên giường nghỉ ngơi, đi tìm y quan.

Trước khi y quan tới, Mị Công chúa bệnh tình đã chuyển biến xấu, không ngừng co giật, phun ói, sau đó cũng mất ý thức.

Cung nữ khóc lóc nói:

"Y quan không nói ra được nguyên nhân.

Công chúa vẫn luôn co giật, còn phun.

Có thể là chịu không nổi liền bất tỉnh."

Mị Công chúa sắc mặt rất khó coi, thật giống không chịu nổi dằn vặt, cả người đều ra mồ hôi.

Ngô Củ nói:

"Hay là trúng độc? Công chúa ăn qua cái gì?"

Cung nữ nói:

"Tất cả đều có nghiệm độc.

Công chúa ăn như bình thường."

Y quan liền vội vàng nói:

"Hồi bẩm Vương thượng, không phải trúng độc, tiểu thần đã kiểm tra qua, không có dấu hiệu trúng độc."

Chính vào lúc này, thình lình nghe âm thanh.

"Cộc cộc cộc! Cộc cộc."

Cùng với tiếng thút thít của cung nữ, mọi người đột nhiên nghe âm thanh rất quỷ dị, không khỏi mở to hai mắt, ngừng thở.

Rất nhiều cung nữ bị làm cho sợ hãi.

Bởi vì âm thanh này...!tựa hồ giống như đã từng quen biết.

Hôm nay buổi sáng bọn họ tại linh đường liền nghe được loại âm thanh này.

Đó là âm thanh tiên Vương gõ quan tài.

Mọi người giật mình, còn tưởng rằng tiên Vương đến quấy phá.

Vừa lúc đó, Đường Vu hô một tiếng.

Mọi người nhìn trên giường.

Thì ra Mị Công chúa tỉnh rồi, thế nhưng ý thức của nàng chưa có trở về, chỉ là trợn tròn mắt.

Hai mắt vô thần, Mị Công chúa lại bắt đầu co quắp.

Tay khoát lên chấn song giường, vừa vặn co giật nên tạo ra âm thanh "cộc cộc...".

Mị Công chúa đột nhiên co giật, Đường Vu đè lại không được.

Cung nữ chạy tới hỗ trợ, vào lúc này lại nghe được âm thanh từ cổ họng Mị Công chúa.

"Khụt khụt khụt..."

Âm thanh phát ra như tiếng ếch kêu, cũng tương tự tiếng cười dữ tợn.

"A!!"

Cung nữ bên cạnh sợ hãi, ngã ngồi trên đất.

Cung nữ này buổi sáng theo hầu Mị Công chúa đi tế bái, vừa vặn nghe được tiên Vương xác chết vùng dậy cười gằn.

Bởi vậy vừa nghe, nàng đột nhiên giật mình, chỉ vào Mị Công chúa nói:

"Công chúa...!Công chúa...!cười giống tiên Vương..."

Nàng vừa nói như thế, mọi người bị kinh hách, tất cả đều biến sắc, nói:

"Có phải là...!Có phải là tiên Vương đến!"

"Nhất định là tiên Vương trở về rồi!"

"Tiên Vương đến..."

Một người nói như vậy, người bên cạnh cũng bị dọa cho sợ theo, đều cảm thấy có thể tin.

Mị Công chúa còn co giật.

Người bên cạnh lại bị dọa sợ.

Y quan cũng kiểm tra không ra nguyên do, cũng không phải trúng độc.

Mọi người liền cảm thấy là trúng tà, càng nghĩ càng cảm thấy là như thế.

Nhìn thấy tình cảnh không khống chế được, tiếng người nói chuyện càng lúc càng lớn, Ngô Củ híp mắt, quát lên.

"Tất cả đều câm miệng!"

Cung nhân nghe Ngô Củ nổi giận, lúc này mới ngậm miệng.

Từng người từng người không dám thở mạnh, thế nhưng vẫn cứ nghi thần nghi quỷ sợ sệt, không ngừng run rẩy.

Ngô Củ quay đầu nhìn về phía Đường Vu, nói:

"Nhìn ra cái gì không?"

Đường Vu áp chế Mị Công chúa co giật.

Mị Công chúa vẫn cứ cười gằn.

Đôi môi cũng không động, thế nhưng trong cổ họng lại phát ra tiếng cười dữ tợn quỷ dị, giống nói bụng.

Đường Vu vội vã mở miệng Mị Công chúa, nhìn bên trong, lập tức sắc mặt trắng bệch nói:

"Vương thượng, trong miệng Mị Công chúa có sâu."

Hắn vừa nói, mọi người đều giật mình.

Mị Công chúa đột nhiên đau bụng, phun ói, co giật, nguyên nhân cũng không phải là trúng độc, càng không phải là trúng tà, mà là trong bụng có sâu.

Sâu bò trong bụng, Mị Công chúa quặn đau khó nhịn, thân thể phản ứng liền co quắp.

Vừa rồi sâu bò đến cuống họng, mọi người liền nghe âm thanh như tiếng cười gằn, nhưng thật ra là âm thanh của sâu.

Ngô Củ trong đầu lóe lên ý nghĩa, không khỏi nheo mắt.

Đường Vu sắc mặt hết sức khó coi, áp chế Mị Công chúa không ngừng lộn xộn.

Mị Công chúa bởi vì đau đớn mà co giật, phản ứng rất lớn.

Sâu chấn kinh càng bò loạn, khiến Mị Công chúa càng đau đớn khó nhịn.

Như một vòng tuần hoàn.

Đường Vu nhanh chóng nhìn bốn phía chung quanh, lập tức nói:

"Đem hương kia tắt đi! Nhanh!"

Tự nhân cung nữ đều không phản ứng.

Rõ ràng một khắc trước đang nói sâu, sao một khắc sau liền biến thành hương?

Mọi người không phản ứng, Ngô Củ lại phản ứng rất nhanh, đi tới trực tiếp dập lửa, ném hương vào chậu nước.

Mùi thơm lập tức biến mất.

Đường Vu thở phào nhẹ nhõm, nói:

"Hương này tuy rằng phổ thông, thế nhưng vừa vặn kích thích sâu.

Sâu ngửi thấy mùi thơm này sẽ động không ngừng."

Hương bị dập tắt.

Tựa hồ như là nghiệm chứng lời Đường Vu nói, Mị Công chúa co giật chậm lại, lập tức an tĩnh xuống, lần thứ hai lâm vào hôn mê.

Ngô Củ nhìn chằm chằm thứ trong chậu nước, lại nghĩ đến bệnh trạng của Mị Công chúa.

Đột nhiên Ngô Củ nhớ đến cung nữ trực đêm hôm trước nói.

Nàng nói mình thêm hương, sau đó mới nghe được thi thể gõ quan tài....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio