Vô Củ

chương 185: 185: tuấn mỹ vô song

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mị Công chúa mặc dù đã không cảm thấy đau đớn, thế nhưng Đường Vu nói sâu còn trong bụng của nàng, nhất định phải lấy ra mới được.

Hình như chỉ hai biện pháp.

Biện pháp thứ nhất chính là mổ bụng móc sâu ra, kỳ thực chính là giải phẫu.

Bất quá biện pháp như thế tại thời đại y học lạc hậu như Xuân Thu mà nói, thực sự quá nguy hiểm, hơn nữa rất thống khổ.

Mị Công chúa tuy rằng hiểu biết, thế nhưng vẫn là thiên kim quý tộc, nhất định sẽ chịu không nổi sự đau đớn này.

Đường Vu nghiên về biện pháp thứ hai, chính là phun ra.

Ngô Củ nhìn Mị Công chúa, nói:

"Sâu này làm thế nào bò vào trong cơ thể?"

Đường Vu nói:

"Sâu khởi đầu rất nhỏ, tất cả đều là trứng ấu trùng, đợi khi tìm được nơi ở mới từ từ lớn lên.

Mị Công chúa phản ứng rất lớn, hiện tại sâu tương đối nhỏ, tốt nhất nên lấy ra."

Mọi người nghe được đều sởn cả tóc gáy.

Hơn nữa Đường Vu còn nói, sâu này không bình thường, hình như đều là sinh trưởng ở bưng địa phương bắc.

Theo lý mà nói Sở quốc căn bản không có loại sâu này mới đúng.

Loại sâu này không sợ chất chống phân huỷ, cũng không sợ những dược liệu đuổi côn trùng, nhất định phải dùng lửa thiêu mới chết.

Thật ra hương kia không có vấn đề, thế nhưng loại sâu này vừa ngửi thấy, sẽ tiến vào thời kỳ động dục, náo động không ngừng.

Thử nghĩ có sâu trong bụng náo động không ngừng, bò tới bò lui dằn vặt, người bệnh làm sao có thể không thống khổ chứ?

Nếu sâu không có bị phát hiện, sau một quãng thời gian sinh thêm sâu con, vậy thì càng đáng sợ.

Mọi người nghe đến đây sợ đến không còn nét người, cảm thấy thực sự thật là đáng sợ.

Trên đời này có sâu đáng sợ như thế.

Quan trọng nhất là Mị Công chúa sao nhiễm phải loại sâu này?

Tất cả mọi người không hiểu, Ngô Củ trước mắt cũng không nói nhảm, nhanh chóng nói Đường Vu nghĩ biện pháp.

Làm giải phẫu là không thể, vẫn để cho Mị Công chúa đem sâu trong bụng phun ra.

Đường Vu rất nhanh điều phối thuốc nước.

Bên trong hòm thuốc của Đường Vu đều là thuốc bột, lúc dùng không cần nấu, trực tiếp pha với nước uống.

Chỉ là không có nhiều loại như nấu mà thôi.

Đường Vu nhanh chóng điều chế thuốc.

Ngô Củ nhìn Mị Công chúa dáng dấp như vậy, không biết việc này có thể xong sớm hay không.

Liền để tự nhân đi bên ngoài thông báo với Tề Hầu, nói cho hắn đừng lo lắng.

Vấn đề của Mị Công chúa đã tìm được, Tề Hầu trước về tiểu tẩm cung nghỉ ngơi, dù sao bây giờ đã đêm.

Tự nhân đi thông báo với Tề Hầu.

Hắn cũng chuyển lời Ngô Củ phải cẩn thận, liền về tiểu tẩm cung trước.

Ngô Củ cũng không ngồi yên được, thần kinh vẫn luôn căng thẳng, ở bên cạnh nhìn Đường Vu điều chế thuốc.

Mị Công chúa vào lúc này bởi vì thống khổ giảm bớt, đã dần chuyển tỉnh rồi.

Mị Công chúa bởi vì chịu nỗi thống khổ khôn nguôi, bởi vậy vừa tỉnh lại đã khóc.

Ngô Củ nhanh chóng trấn an Mị Công chúa, nói:

"Không sao rồi, không sao rồi.

Đừng khóc, một chốc uống thuốc là tốt rồi."

Mị Công chúa được trấn an, càng khóc lớn, thút thít nói:

"Vương thúc, bụng Mị còn đau, chỉ là so với vừa nãy khá hơn một chút."

Tất nhiên vẫn đau, bởi vì sâu còn trong bụng.

Chỉ là không có kích động như ban đầu mà thôi.

Đường Vu vội vàng đem thuốc bưng lại.

Mị Công chúa không biết là thuốc gì.

Ngô Củ vội vã dỗ dành nàng.

"Ngoan uống thuốc, không có việc gì, một chốc phun ra hết, bệnh sẽ khỏi thôi."

Mị Công chúa vừa rồi bất tỉnh, không nghe thấy mọi người nói về sâu, bởi vậy vẫn không suy nghĩ nhiều, liền gật gật đầu.

Ngô Củ đỡ nàng cho uống thuốc.

Thuốc kia vừa đắng vừa thối, Mị Công chúa uống vào, lập tức "nôn" muốn phun.

Đường Vu liền vội vàng nói:

"Hiện tại không thể phun ra, nhịn một chút."

Mị Công chúa cực lực nhẫn nại, đầy mặt là mồ hôi.

Cũng không bao lâu thực sự không nhịn được, nàng phun ở trên giường.

Ngô Củ cũng không chê nàng bẩn, giúp nàng vỗ lưng.

Tự nhân cung nữ đều vội vã xông lên hỗ trợ.

Mị Công chúa ói ra ba lần, trong dạ dày đều phải phun ra hết rồi.

Vào lúc này liền nghe tiếng.

"Bộp bộp bộp."

Cảm thấy được cổ họng có vật gì vướng víu làm đau, Mị Công chúa lại phun một ngụm, sợ đến chảy nước mắt.

Kèm theo nôn có một con sâu từ trong miệng phun ra ngoài.

Mị Công chúa sợ đến sắc mặt tái nhợt, suýt nữa ngất đi.

Đường Vu nói:

"Còn nữa, tận lực phun ra."

Mị Công chúa nhìn thấy trong miệng có sâu, mà Đường Vu nói còn nữa.

Tuy rằng nôn khó chịu, thế nhưng nàng vội vã phối hợp, dùng sức nôn ra, liền phun ra ngoài tổng cộng ba con sâu.

Mọi người thấy vậy hai mặt nhìn nhau, Ngô Củ vội vã quát lên:

"Nhanh bắt lấy, dùng lửa thiêu hủy."

Tự nhân cung nữ nhanh chóng nhào tới bắt sâu ném vào trong chậu lửa.

Mọi người bận rộn một đầu mồ hôi, rốt cục sâu bị đốt sạch sẽ.

Mị Công chúa phun xong, sợ đến đã khóc rống, khóc cơ hồ muốn ngất đi.

Vừa mới trải qua đau dằn vặt, thân thể vốn suy yếu, bây giờ khóc nhiều thật sự mệt mỏi ngất xỉu.

Ngô Củ vội vã tiếp được Mị Công chúa, Đường Vu nói:

"Không có chuyện gì, để Công chúa ngủ một chút cũng tốt."

Nhóm cung nhân vội vã thay trải giường.

Bởi vì giường đã bị nôn đến không ra hình thù gì.

Ngô Củ ôm Mị Công chúa đi sang phòng khác cho nàng nghỉ ngơi trước.

Nhìn Mị Công chúa sắc mặt tái nhợt, ánh mắt Ngô Củ vô cùng mù mịt.

Vừa mới rồi Mị Công chúa phát bệnh rất giống xác chết Hùng Dĩnh vùng dậy.

Bất kể là thân thể co giật, hay là trong cổ họng phát ra tiếng cười gằn, đều giống nhau như đúc.

Điều này nói lên cái gì?

Nói lên Hùng Dĩnh căn bản không phải xác chết vùng dậy, cũng không phải chết không nhắm mắt, mà là có người bỏ sâu vào thi thể.

Vừa rồi Đường Vu cũng nói, sâu này không sợ dược liệu chống phân huỷ, bởi vậy có thể sinh sôi trong thi thể Hùng Dĩnh.

Không chỉ như vậy, có lẽ sâu này cũng gặm hỏng quan tài.

Có người bỏ sâu vào thi thể Sở Vương tiền nhiệm, mục đích là muốn xác chết vùng dậy để dẫn dắt dư luận.

Mà người trực tiếp nhất chỉ sợ sẽ là Bành Vũ.

Bành Vũ lúc đó đứng ra dẫn dắt dư luận, thực sự là lợi dụng chức vụ Bặc Doãn.

Ngô Củ híp mắt, nghĩ tới Bành Vũ lúc đó kiến nghị mình túc trực bên linh cữu.

E rằng Bành Vũ muốn cho mình ở bên cạnh thi thể mang sâu chín ngày, không lây nhiễm sâu cũng không được.

Thế nhưng hắn không nghĩ tới Mị Công chúa thân thể suy nhược bị lây nhiễm trước tiên, hơn nữa đã nhanh chóng phát bệnh, còn bị Đường Vu nhìn ra.

Nghĩ kỹ lại, thi thể Hùng Dĩnh xác chết vùng dậy tổng cộng hai lần.

Lần đầu tiên là thời điểm cung nữ trực đêm thêm hương.

Thi thể Sở Vương Hùng Dĩnh đột nhiên bắt đầu gõ quan tài, thật ra là bởi vì sâu đang bò.

Lần thứ hai xác chết vùng dậy là có Mị Công chúa bên cạnh.

Mị Công chúa lúc đó khả năng cũng là thắp hương, bởi vậy mới khiến cho sâu đột nhiên kích động bò đến bên mép quan tài, phát ra tiếng gõ cùng tiếng cười gằn.

Ngô Củ vì để xác nhận phán đoán của mình, tìm cung nữ tuỳ tùng theo Mị Công chúa hôm trước, hỏi nàng Mị Công chúa đã làm gì.

Cung nữ lập tức nói:

"Công chúa lúc đó thắp hương! Nhất định không sai, tỳ nữ nhớ hết sức rõ ràng!"

Ngô Củ vừa nghe, liền đã xác định phán đoán của chính mình.

Thật sự là kế sách hay.

Khiến xác chết vùng dậy, hơn nữa đơn giản dùng chính là hương đốt phổ thông nhất.

Nếu như không phải bởi vì Đường Vu y thuật xuất chúng, sợ rằng cũng không biết loại hương này có thể kích thích sâu.

Mọi người bận rộn mãi cho đến hừng đông.

Mị Công chúa đang nghỉ ngơi.

Bởi vì bị dọa cho sợ rồi, ở trong mơ nàng cũng khóc.

Ngô Củ cũng không đành, thế nhưng cũng không có cách nào.

Hôm nay còn lâm triều, Ngô Củ dự định đi thử Bành Vũ, xem có thể bắt được chủ mưu sau màn hay không.

Ngô Củ để Đường Vu ở lại chăm sóc Mị Công chúa, mình mang theo tự nhân nhanh chóng trở lại tiểu tẩm cung chuẩn bị thay y phục vào triều sớm.

Ngô Củ trở lại tiểu tẩm cung đã không còn sớm.

Thời gian cấp bách, lập tức liền thượng triều, Ngô Củ dự định đi thay y phục.

Đi vào tiểu tẩm cung liền thấy Tề Hầu ngủ ở trên giường, còn chưa tỉnh nữa, nhíu lại lông mày, thật giống ngủ không tốt.

Ngô Củ cảm thấy có thể Tề Hầu tối hôm qua ngủ không được ngon giấc.

Hắn đứng bên ngoài sân của viện Mị Công chúa rất lâu như vậy, tất nhiên ngủ không được ngon giấc.

Ngô Củ cũng không dự định đánh thức Tề Hầu.

Ngô Củ đổi xong xiêm y, lập tức muốn rời khỏi, thình lình nghe Tề Hầu rên.

"Ôi!!"

Hắn đột nhiên ngồi dậy, tay đè lên bụng, trên mặt thống khổ bất kham.

Đồng thời không ngừng co giật run lên, bộ mặt trong nháy mắt tái nhợt, giọt mồ hôi lăn xuống không ngừng.

Ngô Củ lấy làm kinh hãi, nói:

"Làm sao vậy?"

Tề Hầu vội vã xua tay nói:

"Không có chuyện gì...!Trời đã sáng sao? Hôm nay Nhị ca phải thượng triều...!Ôi!"

Tề Hầu lời còn chưa nói hết, đột nhiên kêu lên, suýt nữa ngã trên mặt đất.

Ngô Củ giật mình, nhanh chóng xông tới.

Dù sao Mị Công chúa mới vừa xảy ra chuyện, Ngô Củ cũng là một lần bị rắn cắn sợ dây thừng, lo lắng Tề Hầu cũng có chuyện.

Tề Hầu ôm bụng, không ngừng thở mạnh, trên trán đều là mồ hôi nhỏ giọt, vừa nhìn tình huống chính là không hay.

Ngô Củ đỡ lấy hắn, sốt ruột nói:

"Làm sao vậy? Không thoải mái? Đau dạ dày?"

Tề Hầu gian nan gật gật đầu, đã đứng không được, đột nhiên ngã trên mặt đất.

Tay hắn đau đớn luôn co giật run rẩy.

Ngô Củ thấy bệnh trạng Tề Hầu y hệt Mị Công chúa, liền vội vàng đứng lên nhìn quanh bốn phía.

Thấy bên trong điện có đốt hương, Ngô Củ nhanh đi tới dập tắt, cũng ném vào trong chậu nước, đối với tự nhân nói:

"Nhanh đi kêu Đường Vu đến!"

Tự nhân vội vã chạy nhanh đến chỗ Mị Công.

Ngô Củ cũng không vào triều, đỡ Tề Hầu lên giường nằm xuống.

Tề Hầu không biết chính mình bị làm sao.

Từ tối hôm qua đã bắt đầu, kỳ thực hắn đã thấy dạ dày không thoải mái, còn tưởng rằng mình ăn gì đau bụng, bởi vậy cũng không có nói ra.

Tề Hầu có sức chịu đựng hơn so với Mị Công chúa.

Hắn cảm giác đau bụng, nhịn một chút cũng liền qua.

Hơn nữa Ngô Củ đang bề bộn, Tề Hầu cũng không muốn Ngô Củ thêm phiền.

Nào có biết đột nhiên liền đau đớn khó nhịn.

Ngô Củ nghe hắn nói tối hôm qua đã khó chịu.

Ngô Củ nhắn Tề Hầu về tiểu tẩm cung trước, Tề Hầu liền đi trở về, e sợ lúc đó Tề Hầu đã rất khó chịu mới nghe lời trở về trước.

Ngô Củ thấy Tề Hầu sắc mặt tái nhợt, gấp đến độ không chịu được, trên mặt đều là thần sắc nổi giận.

Đường Vu còn ở chỗ Mị Công chúa chưa đến.

Tuy rằng hương đã hủy, thế nhưng Tề Hầu vẫn cứ đau bụng, sắc mặt trắng bệch, lại cố cười cười, nói:

"Nhị ca, không có chuyện gì, ngươi đi vào triều đi.

Ngươi mới đăng cơ, nếu không đi vào triều, nhóm Khanh đại phu lại bắt bẻ."

Tề Hầu sắc mặt khó nhìn như vậy, còn muốn Ngô Củ đi vào triều.

Ngô Củ tức giận đến run rẩy, quát lên:

"Nói nhảm gì đó, câm miệng!"

Tề Hầu bị Ngô Củ không chút lưu tình mắng, thế nhưng cũng không tức giận, trái lại cảm thấy rất vui.

Bởi vì Ngô Củ dáng dấp kia là hết sức quan tâm hắn.

Ngô Củ thấy Tề Hầu mặt trắng bệch còn cười, tức giận nói:

"Chờ một lát thấy chính mình phun ra là cái gì, xem còn cười được không."

Tề Hầu không biết chuyện gì, tất nhiên không biết phun ra là cái gì.

Rất nhanh Đường Vu đã chạy tới, đầu đầy mồ hôi, mang theo cái hòm thuốc.

Thuốc đã điều phối xong, dùng nước pha loãng cho Tề Hầu uống vào.

Tề Hầu thành thật uống vào, chỉ cảm thấy mùi hôi không chịu nổi, còn không bằng Mị Công chúa, lập tức liền muốn phun.

Thật vất vả nhịn một chốc cũng phun ra ngoài.

"Ôi!"

Tự nhân cung nữ đều giật mình.

Sâu kia so với sâu Mị Công chúa phun ra còn lớn hơn.

Bởi vì Tề Hầu có thể chịu đựng, sâu đã rất lớn rồi.

Tề Hầu không nghĩ tới phun ra chính là sâu, nhất thời sắc mặt liền khó coi.

Hắn liên tục liền ói ra mấy lần, phun ra thêm một con sâu lớn.

May là Tề Hầu cũng chỉ phun ra hai con sâu, mặc dù sâu lớn thế số lượng ít hơn so với Mị Công chúa.

Tề Hầu sắc mặt đã từ tái nhợt chuyển thành xanh.

Người nào phun ra sâu lớn như vậy, khẳng định cũng xanh mặt.

Tề Hầu tuy rằng thân thể cường tráng, thế nhưng phun xong cũng không chịu được.

Bệnh tới như núi sập, hắn nằm ở trên giường sắc mặt hết sức khó coi ngủ thiếp đi.

Ngô Củ đã trễ thời gian vào triều, liền không có đi, mà là lệnh tự nhân đi thông báo cho nhóm Khanh đại phu.

Hôm nay không lên triều, mà dời sang ngày mai.

Ngô Củ mới vừa đăng cơ, đột nhiên không vào triều.

Việc này nhóm Khanh đại phu vừa nghe, dồn dập bàn luận.

Quả thực là như lửa nóng.

Ngô Củ không quan tâm những chuyện đó.

Tề Hầu sắc mặt thật khó xem, nếu đi vào triều có thể Ngô Củ sẽ trực tiếp xé xác Bành Vũ.

Mặc dù không có chứng cứ nói rõ là Bành Vũ làm, thế nhưng Ngô Củ biết rõ mình cũng không phải là người bình tĩnh, cũng dễ dàng kích động.

Ngô Củ nhìn Tề Hầu mê man, trong đôi mắt đều là sương mù, vẫy tay gọi Tử Thanh, nói:

"Ngươi đi thăm dò một chút về chuyện sâu, tập trung điều tra Bành Vũ."

Tử Thanh gật đầu nói:

"Vâng, tiểu thần đi làm ngay."

Hắn nói, nhanh chóng lui ra đại điện.

Ngô Củ canh giữ ở bên cạnh Tề Hầu.

Tề Hầu vẫn luôn mê man, khoảng chừng qua hơn một canh giờ chậm rãi tỉnh lại.

Vừa mở mắt, hắn liền thấy Ngô Củ.

Ngô Củ còn mặc hướng bào, bất quá mũ miện đã lấy xuống ném qua một bên.

Tề Hầu nheo mắt, nói:

"Là giờ gì rồi?"

Ngô Củ nói cho hắn biết hắn đã ngủ mê man hơn một canh giờ.

Tề Hầu, nói:

"Nhị ca thật không đi vào triều?"

Ngô Củ lườm hắn một cái, nói:

"Tất nhiên ở đây trong coi ngươi, làm sao có thể đi vào triều."

Tề Hầu vừa nghe, cười khóe miệng đến mang tai.

Hắn duỗi tay nắm lấy tay Ngô Củ, nói:

"Nhị ca, ngươi thật tốt."

Ngô Củ nghe hắn nói lời buồn nôn, thế nhưng cũng không có bỏ tay hắn qua một bên.

Dù sao Tề Hầu sắc mặt còn không tốt.

Ngô Củ nói:

"Cảm giác như thế nào, còn khó chịu không?"

Tề Hầu lắc lắc đầu, giả đáng thương nói:

"Chỉ là trên người có chút vô lực, có thể là do nôn ói."

Ngô Củ nói thi thể Hùng Dĩnh rất có thể có sâu, Mị Công chúa cùng Tề Hầu đều là nhiễm phải sâu, bởi vậy mới đột nhiên phát bệnh.

Tề Hầu vừa nghe, híp mắt, nói:

"Nhị ca, Bành Vũ vẫn luôn khuyến khích ngươi đi túc trực bên linh cữu Hùng Dĩnh, hắn có phải là có vấn đề?"

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Quân thượng cùng Củ nghĩ giống nhau.

Củ cũng cảm thấy Bành Vũ có vấn đề, chỉ sợ là đã sớm hạ bẫy, muốn đưa Củ vào chỗ chết."

Tề Hầu sắc mặt nhất thời mù mịt, cười lạnh một tiếng, nói:

"Bành Vũ này."

"Bất quá không có chứng cứ, Củ đã để Tử Thanh lén lút đi tra rõ chuyện này.

Chúng ta không thích hợp đánh rắn động cỏ.

Chuyện túc trực bên linh cữu vẫn phải tiếp tục, trước mắt trấn an Bành Vũ."

Tề Hầu gật gật đầu, nói:

"Bành Vũ thật sự bày ra tất cả chuyện này, Cô liền đem hắn chặt thành tám mảnh."

Ngô Củ cười cười, nói:

"Quân thượng đang bệnh.

Chuyện như vậy, vẫn là giao cho ca ca đây làm mới phải."

Tề Hầu vừa nghe Ngô Củ tự xưng là ca ca, nhất thời không nhịn được cười nói:

"Đúng vậy, ca ca."

Ngô Củ chỉ là nói giỡn, không ngờ Tề Hầu một mặt làm nũng gọi ca ca.

Ngô Củ nghe nổi da gà.

Tề Hầu ngã bệnh đương nhiên phải làm nũng.

Không chỉ là làm nũng, hắn còn muốn chơi xấu.

Nhân cơ hội bám víu Ngô Củ, như một miếng thuốc cao da chó, cũng không để cho Ngô Củ đi.

Tử Thanh rất nhanh đã trở về, nhưng cũng không có tra được Bành Vũ cùng chuyện này có quan hệ gì.

Tử Thanh nói:

"Bành Vũ chỉ là luôn đầu độc nhóm Khanh đại phu, nói đây là tiên Vương chết không nhắm mắt, bởi vậy muốn Vương thượng đi túc trực bên linh cữu.

Thế nhưng hắn cũng không có làm cái gì khác."

Ngô Củ nhíu nhíu mày, nói:

"Lẽ nào Quả nhân nghĩ sai rồi? Cũng không phải là Bành Vũ, Bành Vũ chỉ là muốn mót dưa?"

Tề Hầu cũng nhíu nhíu mày, nói:

"Tử Thanh, ngươi lại đi thăm dò Bành Vũ những ngày qua gặp người nào."

Tử Thanh gật gật đầu, lập tức liền đi ra ngoài tiếp tục điều tra.

Buổi chiều Tử Thanh liền chạy tới, bẩm báo với Tề Hầu cùng Ngô Củ.

Bành Vũ ngày đó gặp qua rất nhiều người, phần lớn là dao động lòng người, nói tiên Vương chết không nhắm mắt linh tinh.

Thế nhưng rất kỳ quái chính là Bành Vũ còn gặp một tự nhân.

Tử Thanh nói:

"Tự nhân này tiểu thần biết, hôm qua đã gặp mặt, là người hầu bên cạnh Công chúa."

Ngô Củ vừa nghe, híp mắt, nói:

"Bên cạnh Công chúa?"

Tề Hầu cũng híp mắt, hai người tựa hồ nghĩ giống nhau.

Dù sao Bành Vũ đối với việc này làm thật sạch sẽ, thật giống như không có tham dự.

Nhưng mà trên thực tế chuyện này thu lợi lớn nhất chính là Bành Vũ.

Hơn nữa Bành Vũ là Bặc Doãn.

Sao liền trùng hợp như vậy, Bành Vũ vừa lên nhậm chức liền có chuyện đầu độc lòng người phát sinh? Nếu như nói là trùng hợp, đừng nói Ngô Củ không tin, Tề Hầu cũng không tin.

Ngô Củ chuẩn bị đi gặp Mị Công chúa, hỏi thăm về tự nhân kia, đồng thời xem bệnh tình của Mị Công chúa như thế nào.

Tề Hầu giùng giằng cũng muốn đi, Ngô Củ bất đắc dĩ nói:

"Là khuê phòng Công chúa người ta, Quân thượng là một nam tử đi vào không thích hợp."

Tề Hầu nói:

"Không thích hợp cũng đi.

Bây giờ là thời buổi rối loạn, Cô nhất định phải đi cùng Nhị ca."

"Nhưng mà Quân thượng vừa mới có chuyện a."

Tề Hầu không chịu, nói:

"Bành Vũ là hướng về phía Nhị ca.

Cô cùng Mị Công chúa chỉ là không cẩn thận trúng chiêu."

Ngô Củ nói không lại hắn.

Không để cho hắn đi cùng, Tề Hầu liền đau này đau kia, trực tiếp giữ lấy Ngô Củ không cho đi.

Ngô Củ cuối cùng không có biện pháp.

Làm sao không biết Tề Hầu thật ra là tay thiện nghệ chơi xấu?!

Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là dẫn theo Tề Hầu đi tìm Mị Công chúa.

Vì tránh hiềm nghi, hai người còn mang theo rất nhiều tự nhân cung nữ với danh nghĩa là thăm bệnh.

Mị Công chúa đêm qua ngủ mê man một buổi tối, sáng sớm đã tỉnh rồi, thân thể khá hơn một chút.

Mà bởi vì ốm đau dằn vặt, Mị Công chúa thoạt nhìn vô cùng tiều tụy, không có khôi phục tốt như Tề Hầu.

Mị Công chúa thấy bọn họ tới, lập tức lôi kéo Ngô Củ khóc lóc, hiển nhiên là sợ còn chưa khỏe.

Dù sao Mị Công chúa tận mắt nhìn thấy từ trong miệng phun ra con sâu, còn là ba con.

Tề Hầu nhìn thấy Mị Công chúa cùng Ngô Củ thân mật, trong lòng liền dâng lên dấm chua.

Bất quá cũng không có cách nào, ai bảo Mị Công chúa là cháu gái Ngô Củ chứ?

Tề Hầu ngồi ở một bên, nhìn Ngô Củ an ủi Mị Công chúa.

Phải nói là tỉ mỉ ôn nhu.

Tề Hầu lại bắt đầu ghen, nghĩ thầm lẽ nào cũng nên khóc sướt mướt, để cho Nhị ca ôn nhu?

Tề Hầu nghĩ, ho khan hai tiếng.

Bởi vì hắn thật không biết mình khóc sướt mướt là bộ dạng gì, khả năng Nhị ca càng ghét bỏ hơn.

Ngô Củ lại đây thật ra cũng muốn hỏi Mị Công chúa về tự nhân kia.

Ngô Củ cho cung nhân lui ra, sau đó mới hỏi Mị Công chúa.

Mị Công chúa nghe hỏi tự nhân bên cạnh, liền vội vàng nói:

"Đúng vậy, bên cạnh Mị có tự nhân như vậy.

Hôm qua Mị tế bái Vương phụ, hắn cũng cùng đi.

Vương thúc, làm sao vậy?"

Ngô Củ nghe người này vẫn đi theo Mị Công chúa.

Bởi vì Mị Công chúa là nữ, bởi vậy người hầu hạ nhiều nhất là cung nữ, thế nhưng cũng có mấy tự nhân.

Bất quá vẫn là cung nữ tương đối thân thiết, bởi vậy mọi người chú ý đều là cung nữ, không có chú ý lúc đó tự nhân đang làm gì.

Ngô Củ lại hỏi Mị Công chúa mấy ngày nay tiếp xúc qua người nào.

Mị Công chúa nói:

"Cũng không có tiếp xúc người nào, chỉ là đi linh đường hai lần.

Còn lại đều ở trong phòng, cũng không đi qua nơi nào."

Ngô Củ vừa nghe càng thấy tự nhân có vấn đề.

Ngẫm lại xem, tự nhân bên cạnh Mị Công chúa sao liên quan Bành Vũ.

Ngô Củ lúc này híp mắt.

Mị Công chúa ngờ vực hỏi:

"Vương thúc?"

"Ngươi gọi tự nhân tiến vào."

Mị Công chúa tuy rằng không biết là có ý gì, thế nhưng vẫn cứ làm theo, gọi tự nhân đến HunhHn.

Tự nhân nghe nói Công chúa gọi mình, vội vã tới.

Vừa vào cửa, hắn còn chưa có phản ứng, liền nghe Ngô Củ ra lệnh một tiếng, mấy binh lính lập tức tóm lấy hắn.

Tự nhân kinh hãi đến biến sắc, nói:

"Vương...!Vương thượng, tha mạng a!"

Ngô Củ nhìn hắn thần sắc kinh hoảng, cười híp mắt nói:

"Tha mạng cái gì?"

Tự nhân vừa nghe, có chút sững sờ, lập tức liền vội vàng nói:

"Không có, không có! Không có gì!"

Tự nhân phảng phất làm qua chuyện đuối lý, câu thứ nhất liền nói lỡ miệng.

Ngô Củ híp mắt quát lên:

"Không có? Nhất định phải để Quả nhân hạ lệnh dụng hình, ngươi mới bằng lòng nhận tội?"

Tự nhân sợ hãi, thế nhưng vẫn luôn lắc đầu phủ nhận, nói:

"Vương thượng, tiểu thần...!tiểu thần chẳng hề làm gì cả.

Tiểu thần vẫn luôn tận tâm tận lực hầu hạ Công chúa, chưa từng làm gì! Vương thượng minh giám!"

Hắn đang nói, Tề Hầu mang người từ bên ngoài đi vào, đem thứ gì ném lên bàn.

Là cái túi vải chứa đồ vật.

"Lộc cộc!"

Từ bên trong lăn ra rất nhiều món đồ quý giá.

Vàng bạc châu báo, còn có đồ trang sức nữ tử vàng rực rỡ phát sáng.

Thì ra vừa rồi thừa dịp đi kêu tự nhân đến, Tề Hầu đã dẫn người đi lục soát.

Tự nhân chẳng hề là một người ở một phòng, còn có rất nhiều tự nhân ở chung một phòng.

Hắn có một cái tủ nhỏ, mở ra bên ngoài chất rất nhiều thứ, thế nhưng bên trong là một bao trân bảo.

Tề Hầu lạnh lùng cười nói:

"Không nghĩ tới ngươi cất giấu nhiều của cải như vậy.

Những thứ đồ này so với lương bổng một Trung đại phu còn nhiều hơn?"

Tự nhân vừa nghe, run lẩy bẩy, nói:

"Chuyện này...!Đây đều là....."

Hắn nói hồi lâu, dĩ nhiên không có nói ra được.

Bởi vì những thứ đồ này căn bản không có giống đồ Mị Công chúa khen thưởng.

Trâm cài của nữ tử, đồ trang sức cũng không phải của Mị Công chúa.

Mị Công chúa cũng không có nhiều đồ vật như vậy.

Đừng thấy nàng là Công chúa, thế nhưng bây giờ sa sút không ít, vì đem đồ vật đưa cho Ly cơ, tất nhiên không có gì thưởng cung nhân.

Tự nhân liền vội vàng nói:

"Vương thượng, Công chúa, các người thương xót tiểu thần.

Tiểu thần...!kà vô tội..."

Ngô Củ nở nụ cười, nói:

"Vô tội? Vậy rất tốt, ngươi đã là vô tội, liền giải thích số đồ vật này là nơi nào đến.

Nói có lý, Quả nhân thả ngươi, còn trả đồ cho ngươi."

Tự nhân nghe đến đó, vẫn cứ run lẩy bẩy, bởi vì hắn căn bản không có biện pháp giải thích.

Ngô Củ lập tức quát lên:

"Còn không nói!"

"Rầm!!"

Ngô Củ vỗ bàn, tự nhân sợ đến liền quỳ xuống, dập đầu nói:

"Tiểu thần biết sai rồi! Tiểu thần biết sai rồi! Cầu xin Vương thượng bỏ qua cho tiểu thần!"

Hắn vừa nói như thế, quả thực chính là thừa nhận.

Ngô Củ híp mắt nói:

"Sâu trong thi thể tiên Vương cũng là ngươi hạ?"

Mị Công chúa kinh hãi đến biến sắc, trừng mắt nhìn tự nhân.

Nàng căn bản không biết bên cạnh mình có nội gián, cư nhiên còn giở trò trên thi thể phụ Vương.

Đây chính là đại bất kính.

Tự nhân một mặt tuyệt vọng, nói:

"Là...! là tiểu thần làm.

Thế nhưng tiểu thần cũng là bị bức ép bất đắc dĩ! Tiểu thần thực sự là bị bức ép.

Tiểu thần cũng không dám bất kính.

Cầu xin Vương thượng bỏ qua cho tiểu thần!"

"Bỏ qua cho ngươi không phải là không thể.

Ngươi lại nói, là ai buộc ngươi làm."

Ngô Củ hỏi như vậy, tự nhân đột nhiên run rẩy, hai hàm răng khua vào nhau, tựa hồ cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Ánh mắt lấp lóe, tựa hồ đang tránh né, cúi đầu không dám nói, chỉ là lẩm bẩm.

"Vương thượng, ngài tha cho tiểu thần! Tha cho tiểu thần!"

Ngô Củ thấy tự nhân khóc sướt mướt, chính là không nói, cười lạnh một tiếng, nói:

"Ngươi không nói, trong lòng Quả nhân cũng rõ ràng vô cùng.

Là Bành đại nhân Bành Vũ phải không?"

Vừa nghe nói như thế, Mị Công chúa sợ hết hồn.

Hồi tưởng một chút lời Bành Vũ nói.

Bành Vũ xin Sở Vương đi túc trực bên linh cữu chín ngày, lòng dạ này đáng chém, thực sự đáng ghét.

Mị Công chúa cũng không ngốc.

Đừng thấy nàng lúc thường đơn thuần, nhưng đầu óc vẫn là linh hoạt, nghĩ một chút liền minh bạch.

Bành Vũ không động thủ, lại tìm người bên cạnh nàng là bởi vì sao?

Bởi vì Mị Công chúa là con ruột tiên Vương.

Bởi vậy Mị Công chúa sẽ tế bái tiên Vương nhiều nhất.

Như vậy người ở bên cạnh nàng ra tay thuận tiện hơn, cũng không dễ dàng bị phát hiện, phát hiện còn có thể rũ sạch quan hệ.

Tự nhân vừa nghe hai chữ "Bành Vũ", suýt nữa sợ đến ngất đi, lập tức dập đầu lạy nói:

"Vương thượng! Vương thượng, ngài tha cho tiểu thần! Bỏ qua cho tiểu thần! Tiểu thần không muốn chết! Công chúa! Công chúa mau cứu tiểu thần!"

Mị Công chúa thấy hắn ngu xuẩn mất khôn, nói:

"Ngươi nói ra là ai sai khiến ngươi, Vương thúc mới tha cho ngươi.

Nếu ngu xuẩn mất khôn, ta cũng cứu không được ngươi."

Mị Công chúa luôn mềm lòng, bây giờ cũng không nói giúp, tự nhân một mặt tuyệt vọng, khóc sướt mướt nói:

"Tiểu thần không muốn chết.

Tiểu thần không thể nói.

Coi như nói ra...!Nói ra cả Vương thượng cũng không thể động người kia...!Tiểu thần chỉ có một con đường chết!"

Ngô Củ cùng Tề Hầu đồng thời nhíu nhíu mày.

Ngô Củ thân là Sở Vương cũng không thể động người kia.

Người kia rốt cuộc là ai?

Nếu như là Bành Vũ, Ngô Củ có thể trực tiếp điều tra hắn.

Lẽ nào ngoại trừ Bành Vũ, còn những người khác?

Ngô Củ cau mày nói:

"Ngươi nói ra, ai mà Quả nhân không thể động? Trên đời này, còn có người Quả nhân không thể làm gì? Ngươi cũng quá coi thường Quả nhân."

Tự nhân khóc lóc nói:

"Thật sự không phải tiểu thần coi thường Vương thượng.

Mà là...!Mà là người kia có bùa bảo mệnh! Hu hu hu, Vương thượng, ngài tha cho tiểu thần!"

Ngô Củ cười lạnh, nói:

"Quả nhân tha cho ngươi? Ngươi còn không biết trứng sâu cực dễ lây nhiễm.

Ngươi tự tay hạ trùng, e rằng đã bị lây nhiễm.

Từ đầu ngươi chính là tử sĩ bán mạng, không phải Quả nhân tha cho ngươi là ngươi có thể sống."

Tự nhân vừa nghe, đột nhiên ngây người, phảng phất nhớ tới tình cảnh Mị Công chúa bị dằn vặt chết đi sống lại, nhất thời run lẩy bẩy.

Tự nhân liền vội vàng che bụng của mình, phảng phất đau bụng.

Vì chuyện lúc trước, Mị Công chúa đã không dám đốt hương trong phòng, bởi vậy coi như tự nhân trong bụng có sâu cũng sẽ không phát tác.

Ngô Củ chỉ là lừa gạt tự nhân, cho hắn biết hắn đến cùng chỉ là quân cờ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bỏ đi, bởi vậy không cần bảo mật cho những người kia.

Tự nhân nhất thời mặt xám xịt, quỳ trên mặt đất, cả người xụi lơ.

Ngô Củ nói:

"Ngươi cũng đã thấy, nếu ngươi khai thật, y quan bên cạnh có thể giúp ngươi đem sâu ra.

Nếu ngươi không nói liền chỉ có một con đường chết, hơn nữa còn là đau đến chết."

Ngô Củ nói rất lạnh nhạt, phảng phất đang nói một chuyện rất bình thường.

Mà tự nhân là run lẩy bẩy, tựa hồ đang đấu tranh, cuối cùng co quắp, run rẩy nói:

"Tiểu thần...!Tiểu thần nói! Cầu xin Vương thượng cho tiểu thần một con đường sống!"

Ngô Củ híp mắt nói:

"Ngươi nói."

Chính vào lúc này, mọi người nghe bên ngoài có tiếng cung nữ nói.

Là cung nữ hầu hạ bên cạnh Mị Công chúa nói:

"Nương nương, Vương thượng ở bên trong, hiện tại không thể đi vào."

Giọng Ly cơ vang lên:

"Ta nghe nói Công chúa bị bệnh, rất lo lắng.

Vì sao Vương thượng có thể thăm bệnh, ta không thể? Ngươi là cung nữ mà không biết quy tắc.

Lớn mật, tránh ra cho ta.

Ta động thai khí, mạng ti tiện của ngươi thường nổi sao!?"

"Nương nương, nương nương không thể đi vào! Nương nương..."

Cung nữ ngăn Ly cơ, mà căn bản không ngăn được, cũng không dám động nàng.

Ly cơ rất nhanh đã đi vào, mang theo một mùi hương rất nồng nặc.

Ngô Củ vừa ngửi mùi hương kia, nhất thời ánh mắt trầm xuống, nói:

"Gay go!"

Ngô Củ vừa nói, Đường Vu cũng nhủ thầm gay go.

Trên người Ly cơ thoa phấn rất dày, phấn kia không bình thường, có mùi giống hương đốt trong phòng Công chúa trước đây.

Mà tính mùi càng nồng hơn.

Ly Cơ chưa đi tới mùi hương đã vô cùng nồng.

Phút chốc, tự nhân quỳ trên mặt đất đột nhiên kêu.

"A a a a!"

Hắn ngã trên mặt đất, cả người co giật, tay chân co giật, đôi mắt trở nên trắng.

Ngô Củ cũng chỉ là lừa gạt tự nhân, không ngờ khiến hắn tưởng thật rồi.

Hơn nữa phản ứng kịch liệt hơn so với Mị Công chúa cùng Tề Hầu.

Chỉ là co giật hai, ba lần, hắn đột nhiên duỗi thẳng chân, đôi mắt trắng bệch, liền chết như vậy.

Ngô Củ sợ hết hồn, liền gọi:

"Đường Nhi!"

Thời điểm Đường Vu phản ứng, tự người đã hấp hối, trong cổ họng còn phát ra âm thanh "ư ư".

Ly Cơ tiến vào, đột nhiên nhìn thấy tự nhân mắt trắng bệch, rít lên.

"A! Đây là thế nào!? Đây là thế nào?"

Ngô Củ đảo mắt.

Ly cơ mang theo cái bụng to, một tay đỡ hông của mình, trên người nồng nặc mùi phấn.

Ánh mắt Ngô Củ rơi trên bụng Ly Cơ, đột nhiên trong đầu lóe lên, hiểu ý tự nhân.

Tự nhân nói người kia có bùa bảo mệnh, cho dù là Sở Vương cũng không có cách nào động vào, bởi vậy tự nhân không nói ra được.

Mà lúc này Ngô Củ nhìn thấy bụng Ly Cơ, đột nhiên rõ ràng bùa bảo mệnh rốt cuộc là cái gì.

Đó dĩ nhiên là cốt nhục của tiên Vương, đứa nhỏ trong bụng Ly cơ!

Bởi vì chuyện này, rất có thể cũng không phải Bành Vũ một mình ra kế hoạch, còn có phần Ly cơ.

Ly cơ đến thực đúng lúc, tự nhân còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, mùi hương vừa vặn giết người diệt khẩu.

Ly cơ làm bộ sợ sệt, nhanh chóng lui ra khỏi điện.

Mị Công chúa mắt thấy một tự nhân chết ở trước mặt mình, còn là thống khổ bất kham, trước đây chưa từng thấy chuyện như vậy, sợ đến run rẩy.

Ngô Củ mặt lạnh, tựa hồ cũng nhiều lần chứng kiến.

Nhưng nhân chứng đã chết, chỉ là tìm ra một đống châu báu, cũng không ai có thể chứng thực là Ly cơ cùng Bành Vũ chủ mưu.

Ly cơ hiển nhiên là không có sợ hãi.

Ngô Củ trấn an Mị Công chúa, lệnh người đem thi thể của tự nhân đi, sau đó đi về tiểu tẩm cung.

Tề Hầu theo ở phía sau.

Hai người tiến vào tiểu tẩm cung, Ngô Củ mới cười lạnh nói:

"Được lắm Bành Vũ, được lắm Ly cơ, thật xem Quả nhân là con khỉ đùa giỡn!?"

Tề Hầu thấy Ngô Củ tức giận, vội vàng nói:

"Nhị ca, trước tiên đừng nóng giận, thân thể Nhị ca không thể nổi giận, đừng để mệt mình."

Ngô Củ tức giận.

Bọn họ đầu tiên là giở trò, nói cái gì mà tiên Vương chết không nhắm mắt, hiển nhiên là muốn gây nên dư luận.

Rồi muốn Ngô Củ đi túc trực bên linh cữu, muốn Ngô Củ nhiễm phải sâu, còn hại Mị Công chúa, thậm chí hại Tề Hầu.

Ngô Củ làm sao có thể không nổi giận.

Cuối cùng Ly cơ còn ra uy, bởi vì Ly cơ trong bụng có con của tiên Vương.

Nếu Ngô Củ không có chứng cớ xác thực mà động nàng, dư luận Sở quốc không biết sẽ ngợp trời như thế nào.

Coi như Ngô Củ có chứng cớ xác thực, cũng như tự nhân từng nói, trước khi Ly cơ sinh con, căn bản không có cách nào động nàng.

Ngô Củ vô cùng tức giận, giơ tay lật ngược cái bàn.

Tề Hầu vô cùng đau lòng, liền vội vàng đem người ôm vào trong ngực, an ủi.

"Nhị ca ngoan, muốn bắt nhược điểm bọn họ, hà tất nóng lòng nhất thời.

Tuyệt đối đừng mệt nhọc thân thể Nhị ca."

Ngô Củ thở hồng hộc, hít thở một hồi lâu lúc này mới bình tĩnh lại.

Tề Hầu nói:

"Việc cấp bách là nhanh chôn cất Hùng Dĩnh."

Ngô Củ gật gật đầu, đó là đương nhiên.

Bởi vì hôm nay không có thượng triều, sáng sớm ngày hôm sau liền phải thượng triều.

Ngô Củ một thân hướng bào đen đi ra, sắc mặt vô cùng lãnh khốc.

Các vị Khanh đại phu vừa thấy, đều hai mặt nhìn nhau, lập tức nhìn ra Vương thượng hôm nay tâm tình không tốt, không nên trêu chọc.

Ngô Củ ngồi xuống, vung tay một chút.

Tự nhân bên cạnh lập tức đem ra một cái bình đồng thau.

Nhóm Khanh đại phu phân biệt ngồi ở hai bên đại điện, khoảng không chính giữa đặt bình đồng thau.

Tự nhân liền đi đốt hương đặt bên cạnh bình.

Động tác này khiến Bành Vũ sắc mặt trắng bệch.

Quả nhiên, không bao lâu, cái bình bắt đầu rung nhảy lên.

Nếu như không phải bởi vì miệng bình bị nhét kín, thứ trong bình liền muốn chui ra.

Mọi người thấy cảnh tượng này hai mặt nhìn nhau.

Cái bình không ngừng nhảy lên, hơn nữa còn phát ra âm thanh tương tự tiếng cười gằn.

Mọi người vừa nghe, chợt nhớ tới đây không phải giống tiếng cười của tiên Vương sao?

Nhóm Khanh đại phu không biết làm sao, nhìn bình trên đất không ngừng run lắc từng đợt, sắc mặt phảng phất gặp quỷ.

Ngô Củ nhàn nhạt nói:

"Bành đại phu, ngươi thân là Bặc Doãn, trước vẫn luôn nói là tiên Vương chết không nhắm mắt, bởi vậy trở về.

Vậy ngươi bây giờ nói xem, bình này là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào tiên Vương hồn phách bám vào bình?"

Mọi người lập tức nhìn về phía Bành Vũ.

Bành Vũ là Bặc Doãn, việc này hắn có quyền lên tiếng nhất.

Sắc mặt Bành Vũ tái nhợt.

Hắn hôm qua đã nhận được thông báo từ Ly cơ.

Tự nhân động thủ hạ sâu đã chết, may là tự nhân chưa nói ra cái gì.

Nhưng mà Bành Vũ vẫn rất lo lắng.

Đây không phải là sáng sớm lo lắng liền xảy ra chuyện.

Như vậy, Sở Vương đã bắt đầu hoài nghi.

Bành Vũ sắc mặt tái nhợt, nói:

"Chuyện này...!Chuyện này..."

Ngô Củ cười lạnh, nói:

"Bành đại phu, có muốn Quả nhân lệnh người giúp ngươi mở ra nhìn xem bên trong bình có phải là hồn phách của tiên Vương?!"

Bành Vũ bị doạ sợ muốn chết, liên tục nói:

"Không cần không cần!"

Người khác không biết chuyện gì xảy ra.

Ngô Củ đem chuyện nói một lần, mọi người lập tức hai mặt nhìn nhau.

Thì ra là sâu!

Thậm chí có người gan to bằng trời bất kính với tiên Vương.

Thi thể Hùng Dĩnh đột nhiên nhảy lên, còn phát ra tiếng cười gằn, căn bản không phải quỷ hồn quấy phá, cũng không phải chết không nhắm mắt, chỉ đơn thuần do sâu quấy phá.

Hơn nữa Mị Công chúa cùng Tề Hầu còn bị lây nhiễm.

Mọi người nghe xong châu đầu ghé tai bàn luận.

Ngô Củ lạnh lùng nói:

"Có người bất kính với tiên Vương, giả thần giả quỷ, ý đồ nhiễu loạn nghe nhìn.

Sở quốc vừa trải qua khó khăn đang chờ chấn hưng, có người gây ra tội lỗi tày trời.

Quả thực là tội lỗi tày trời! Trong các vị ngồi ở đây ngày hôm nay, có người cho là Quả nhân không thể động, không bắt được nhược điểm, liền không kiêng nể..."

Mọi người vừa nghe, vội vã ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều đang tìm kiếm cái người kia.

Liền nghe Ngô Củ nói tiếp:

"Nhưng mà Quả nhân hôm nay nói rõ, Quả nhân đã phát hiện ra là ai.

Không nên ép Quả nhân, thời điểm bị xấu mặt rơi đầu đừng trách Quả nhân trở mặt vô tình."

Mọi người nghe Ngô Củ nói, cũng không dám thở mạnh.

Bành Vũ càng là không dám thở.

Bởi vì hắn biết Ngô Củ rất có thể nói là cho chính mình nghe.

Ngô Củ cười lạnh một tiếng, lập tức nói:

"Bành Vũ."

Bành Vũ sợ đến lập tức thay đổi ngồi thành quỳ, nói:

"Vương thượng!"

Ngô Củ nhàn nhạt nói:

"Tại Sở quốc bây giờ cần đoàn kết nhất trí.

Vì một con sâu nho nhỏ, ngươi thân là Bặc Doãn đã nói những lời xuyên tạc, biết tội chưa?"

Bành Vũ vừa nghe, chớp mắt một cái, vội vã dập đầu nói:

"Biết tội! Biết tội! Bành Vũ biết tội! Mong Vương thượng trách phạt!"

Bành Vũ gấp nhận tội, đương nhiên là vì hắn có tội càng to lớn hơn.

Hắn chỉ sợ Ngô Củ nói ra, vì vậy vội vã nhận tội.

Ngô Củ cười lạnh, nói:

"Cách chức Bặc Doãn."

Bành Vũ một thân mồ hôi lạnh, liền vội vàng nói:

"Tạ ơn Vương thượng ân điển! Tạ ơn Vương thượng ân điển!"

Ngô Củ không để ý đến hắn nữa, nói:

"Hôm nay thảo luận liền tới đây thôi.

Các khanh cũng tự trở về suy nghĩ lời Quả nhân nói hôm nay."

Ngô Củ nói, đứng lên liền đi.

Ngô Củ đi vào bên trong điện.

Tề Hầu đang đợi.

Hắn luôn bên trong điện, nghe Ngô Củ thảo luận.

Nhị ca nhà hắn khí thế thực sự là ngày một mạnh hơn.

Cả Tề Hầu là quốc quân Tề quốc cũng bị thuyết phục.

Tề Hầu thấy hắn đi tới, cười nói:

"Nhị ca hôm nay uy nghiêm mười phần."

Ngô Củ thì lại nói:

"Thật cho Bành Vũ được lợi.

Quả nhân muốn đem hắn chặt thành tám khối, chặt thành thịt băm."

Tề Hầu cười cười, nói:

"Trước đây hắn là người của Bành gia Lệnh Doãn, sau đó là Bặc Doãn, bây giờ hắn chỉ là một người dân thường.

Vương thượng còn sợ không có cơ hội chặt hắn thành tám mảnh sao?"

Ngô Củ nở nụ cười, nói:

"Nói phải."

Tề Hầu thấy Ngô Củ rốt cục đã cười, lúc này mới thở phào một hơi, giả bộ làm nũng:

"Nhị ca, Cô hôm qua bị trúng độc, ngươi nhanh làm món ăn ngon an ủi Cô đi."

Ngô Củ bất đắc dĩ nói:

"Là sâu.

Phun ra là tốt rồi, cũng không phải trúng độc."

Tề Hầu không buông tha.

"Không không không, Nhị ca xem Cô đã gầy yếu tiều tụy lắm rồi."

Ngô Củ trên dưới đánh giá, tỉ mỉ nhìn nhiều lần.

Thực không có nhìn ra Tề Hầu tuấn mỹ vô song, gầy yếu tiều tụy chỗ nào?

Tề Hầu tốc độ khôi phục nhanh hơn Mị Công chúa rất nhiều, một ngày liền sinh long hoạt hổ.

Mị Công chúa bởi vì chịu kinh hách, cũng thống khổ, người hầu hạ bên cạnh là gian tế, bởi vậy bị đả kích lớn, một ngày còn chưa có bình tĩnh.

Ngô Củ suy nghĩ một chút, e rằng Mị Công chúa ói ra sâu cũng sẽ có ám ảnh trong lòng, ăn không vô, liền nói:

"Thôi, Củ bây giờ đi thiện phòng."

Tề Hầu cũng không biết Ngô Củ muốn đi nấu cho Mị Công chúa ăn, rất vui vẻ cùng đi thiện phòng.

Ngô Củ ngăn cản hắn, nói:

"Quân thượng đừng tới đó, không phải còn suy yếu tiều tụy? Trở lại nằm đi."

Tề Hầu muốn làm trùng theo đuôi.

Dù sao đợi đến Sở Vương Hùng Dĩnh chôn cất xong, hắn phải trở về Lâm Truy thành, thời điểm đó chính là đôi ngã chia ly.

Tề Hầu nghĩ đến đó, liền không muốn rời xa Ngô Củ một giây phút nào.

Ngô Củ cố ý không cho hắn đi cùng, cũng là sợ Tề Hầu thân thể không khỏe.

Dù sao ngày hôm qua hắn mới vừa đau đến như vậy, Ngô Củ cũng là đau lòng.

Tề Hầu không thể làm gì khác hơn là về tiểu tẩm cung chờ.

Ngô Củ đi không bao lâu, chỉ khoảng nửa canh giờ liền trở về, bưng một cái đĩa.

Đường Vu cũng bưng một cái đĩa.

Ngô Củ đặt đĩa lên bàn, Tề Hầu lập tức ngửi thấy được mùi thơm.

Hắn dùng sức hít mũi, là mùi hấp dẫn khó tả.

Tề Hầu thích ăn đồ chiên.

Tuy rằng không tốt cho sức khỏe, thế nhưng Tề Hầu rất yêu thích.

Bởi vì Tề Hầu người đầy cơ bắp, vóc người săn chắc, cũng vô cùng phóng túng khẩu vị của chính mình.

Tề Hầu không thể chờ đợi được nữa đem cái nắp mở ra.

Trong cái dĩa là những khối dài màu vàng óng, mùi thơm khắp nơi, nhìn liền cảm thấy giòn tan, còn có thể ngửi thấy mùi thịt, còn có nấm.

Tề Hầu suýt nữa phải chảy nước dãi, cười híp mắt.

Cũng không lấy đũa, hắn trực tiếp dùng tay đem một khối cho vào trong miệng.

"Rộp!"

Phải nói là xốp giòn, hắn cắn một cái cũng rơi xuống vụn vỏ bánh.

Nhân bánh thơm nức mùi thịt dai mềm, còn có nấm băm nhỏ giòn tan, bao lấy một con tôm cực lớn.

Phải nói vị tươi mới mười phần.

Tề Hầu cắn một cái lại dùng sức nhai nhai nhai, nuốt xong lúc này mới tao nhã lau tay cùng miệng, cười nói:

"Nhị ca, đây là món gì, xốp giòn tươi ngon như vậy?"

Ngô Củ cười cười, nói:

"Cái này gọi là chả giò chiên."

Tề Hầu vừa nghe, liền cầm lấy một cái chả giò, lúc này cắn ra hướng bên trong nhìn một chút.

Thịt màu ngà, rau màu xanh, tôm bóc vỏ đỏ au, còn có nấm đen, măng vàng.

Không phải là xuân sắc dạt dào sao?

Chả giò chiên cái tên này cũng thật là xứng với món ăn, tả chính xác vô cùng.

Tề Hầu đặc biệt yêu thích chả giò chiên.

Thứ nhất là có thịt, hắn không thịt là không vui.

Thứ hai là vị mặn, Tề Hầu thích món mặn.

Thứ ba là chiên, đồ chiên xốp giòn ngon miệng, còn thơm nức kích thích vị giác.

Tề Hầu một hơi ăn mười cái.

Thời điểm ăn cái cuối cùng, hắn không nỡ, lưu luyến cắn nhỏ ra ba, bốn lượt, còn nhai thật kỹ trong miệng.

Tề Hầu ăn, liền phát hiện Đường Vu trong tay bưng một cái đĩa, đôi mắt nhìn chằm chằm đĩa trên tay Đường Vu.

Đường Vu nhất thời cảm giác áp lực rất lớn, theo bản năng liền muốn lui về phía sau.

Tề Hầu có phải muốn trực tiếp nhào tới cướp, vậy làm sao đây?

Tề Hầu cười híp mắt, ân cần nói:

"Nhị ca, cái kia là cái gì?"

Ngô Củ nói:

"Cũng là chả giò chiên.

Còn mười cái.

Củ nghe nói Công chúa không muốn ăn gì, định đưa cho Công chúa."

Tề Hầu vừa nghe sinh ra ghen tị.

Nhị ca nhà hắn đem chả giò chiên cho Mị công chúa ăn? Nhị ca nhà hắn làm đồ ăn không phải chỉ cho hắn hưởng?

Tề Hầu ngăn Ngô Củ, không cho Ngô Củ đi.

Ngô Củ nhất thời đau đầu không thôi, nói:

"Quân thượng, ngài phải suy nghĩ một chút đi.

Nếu không phải Mị Công chúa đột nhiên phát bệnh, Củ làm sao có kinh nghiệm để Đường Vu trị liệu cho Quân thượng chứ? Sao giảm thống khổ cho Quân thượng? Còn nữa, Mị Công chúa cũng rất đáng thương.

Bành Vũ vốn muốn hại Củ, nếu không phải Mị Công chúa, chịu khổ chính là Củ."

Tề Hầu suy nghĩ thấy đúng là như thế.

Nếu chịu khổ chính là Nhị ca nhà hắn, Nhị ca thân thể vốn rất kém, cũng không biết có thể vượt qua hay không.

Tề Hầu nghĩ như vậy, cảm thấy đem mấy cái chả giò chiên cho Công chúa ăn cũng là hợp tình hợp lý.

Thế nhưng vừa nghĩ tới Mị Công chúa ăn món Nhị ca làm, dấm chua dâng trào, hắn lại một phen đấu tranh tư tưởng, nói:

"Cũng được.

Mà Công chúa và Cô ăn số lượng giống nhau, Cô không vui.

Nhị ca cho Cô thêm một cái thôi."

Ngô Củ nhất thời muốn ngụm máu lên mặt Tề Hầu.

Nói tới nói lui, Tề Hầu chính là muốn ăn thêm.

Ngô Củ cũng hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là cho Tề Hầu thêm một cái chả giò chiên.

Tề Hầu giải quyết mười một cái chả giò chiên, lúc này mới coi như là thỏa hiệp.

Bất quá hắn muốn đi theo Ngô Củ đến chỗ Mị Công chúa.

Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là mang theo Tề Hầu cùng đi tìm Mị Công chúa.

Nói đến cũng đúng dịp, Mị Công chúa không ở trong phòng, bởi vì tâm tình không tốt đã ra tản bộ trong vườn hoa.

Bọn họ đi qua thấy Mị Công chúa cùng Ly cơ, bất quá tựa hồ trò chuyện với nhau không vui.

Ly cơ một mặt tức giận bỏ đi.

Mị Công chúa nhìn thấy bọn họ đến, vội vàng hành lễ.

"Mị bái kiến Vương thúc, bái kiến Tề Công."

Ngô Củ nói:

"Không cần đa lễ.

Ly Cơ tới tìm ngươi?"

Mị Công chúa gật gật đầu.

Bởi vì lần trước Ngô Củ nhắc nhở Mị Công chúa cẩn thận Ly Cơ, bởi vậy Mị Công chúa đã để ý.

Bây giờ tự nhân chết, tuyệt đối Ly cơ không thoát có can hệ.

Không phải Ly cơ đến đúng lúc, trên người còn thoa hương nồng đậm, sao xảy ra chuyện?

Mị Công chúa chẳng hề ngốc, liền cẩn thận với Ly cơ.

Ly cơ hôm nay nói là tới thăm Mị Công chúa, nhưng thật ra là đến đòi tiền Mị Công chúa.

Nàng ta nói cần ăn, khóc than nói mình sao thê thảm, đứa nhỏ trong bụng sắp chịu đói, muốn Mị Công chúa thương đệ đệ.

Mị Công chúa không muốn cùng Ly cơ nói nhiều.

Ly cơ liền tức giận bỏ đi.

Ngô Củ thấy Mị Công chúa mặt ủ mày chau, liền vẫy tay cùng nàng đến tiểu lâu bên hồ ngồi xuống, sau đó đem chả giò chiên đặt ở trên bàn, mời Mị Công chúa ăn.

Mị Công chúa cũng chưa từng ăn món này, nhìn thấy vô cùng mới mẻ.

Bất quá so với Tề Hầu, động tác của nàng nhã nhặn hơn nhiều.

Nàng cầm lấy đũa, dùng tay áo che miệng, nhẹ cắn.

Đôi mắt Mị Công chúa hiện ra kinh ngạc, bất quá vẫn là nhai nuốt xuống, lúc này mới cười nói:

"Vương thúc, món này quả nhiên là mỹ vị."

Tề Hầu nhìn Mị Công chúa ăn chả giò chiên, dấm chua tràn ngập.

Món Nhị ca Cô làm tất nhiên là mỹ vị, còn phải nói?

Bất quá Tề Hầu ngoài mặt biểu hiện ra vô cùng rộng lượng.

Ngô Củ cười nói:

"Quả nhân nghe nói ngươi không có muốn ăn gì.

Cảm thấy món này ăn được thì ăn nhiều chút, đừng bỏ đói thân thể."

Mị Công chúa nói:

"Tạ ơn Vương thúc quan tâm."

Nàng nói, nhanh chóng lại ăn một cái.

Đang ăn, nàng cảm giác được một ánh mắt cực nóng thẳng tắp nhìn mình, phải nói đâm vào xương tủy.

Mị Công chúa ngờ vực ngẩng đầu nhìn, liền đụng phải ánh mắt "ai oán" của Tề Hầu.

Kỳ thực Tề Hầu không phải nhìn chằm chằm Mị Công chúa, mà là nhìn chằm chằm cái chả giò chiên trong tay Mị Công chúa.

HunhHn Mị Công chúa cũng không biết Tề Hầu là kẻ tham ăn, còn nói:

"Mị thực sự là thất lễ.

Tề Công chính là quý khách, Tề Công có từng hưởng dụng qua món này?"

Tề Hầu nói dối mặt không biến sắc tim không đập nhanh.

"Chưa từng."

Ngô Củ lập tức nhéo hắn một cái.

Đương nhiên là lén lút, Mị Công chúa căn bản không thấy.

Mị Công chúa liền nói:

"Hoa Tuyết, nhanh đem đũa đến, mời Vương thúc cùng Tề Công dùng bữa."

Cung nữ bên cạnh Mị Công chúa nhanh chóng liền chạy đi lấy thêm đũa.

Ngô Củ liên tục từ chối.

Tề Hầu cũng không khiêm tốn, cầm lấy đũa liền ăn.

Mị Công chúa vô cùng khiêm nhượng.

Tề Hầu ăn cấp tốc.

Mị Công chúa chỉ ăn ba cái, Tề Hầu liền ăn sáu cái, Ngô Củ đặc biệt muốn phỉ nhổ Tề Hầu.

Mị Công chúa cũng không ăn nhiều, ba cái đã no.

Vì vậy Tề Hầu khởi đầu ăn mười cái, sau đó lại ăn một cái, hiện tại lại ăn sáu cái.

Ngô Củ tính toán.

Giỏi lắm, mười bảy cái chả giò chiên, Tề Hầu sao không chết no!

Tề Hầu được ăn, trong nháy mắt tâm tình liền sáng sủa, tựa hồ đối với Mị Công chúa cũng tăng vài phần thiện cảm.

So với Ngô Củ, thái độ của hắn còn hòa ái dễ gần hơn.

Bây giờ lại đến phiên Ngô Củ ghen tị.

Thủ đoạn dỗ dành cô nương của Tề Hầu tầng tầng lớp lớp.

Vốn tâm tình không tốt, Mị Công chúa sau một lúc che miệng cười "khanh khách", cười nước mắt cũng chảy cả ra.

Đó thật là cảnh xuân đẹp mắt.

Ngô Củ âm thầm lườm một cái.

Bàn luận thủ đoạn lấy lòng người, tựa hồ không ai không bái phục Tề Hầu.

Tề Hầu cười nói:

"Công chúa cười lên kinh diễm bốn phương, phải cười nhiều mới được.

Nếu như có cái gì không vui, cứ đến tìm Cô."

Mị Công chúa vô cùng không tiện nói:

"Đa tạ Tề Công.

Tề Công cùng lời đồn bên ngoài không giống nhau.".

Đọc thêm nhiều truyện ở TRÙMTRUYỆN .

Tề Hầu cười nói:

"Ồ? Sao không giống nhau?"

Mị Công chúa nói:

"Bên ngoài đều đồn Tề Công là người thủ đoạn nhanh chóng dứt khoát, rất đáng sợ.

Mà bây giờ Mị thấy, cảm giác Tề Công chính là người ôn nhu khôi hài."

Ngô Củ trong lòng cười "ha ha".

Ôn nhu khôi hài, rõ ràng chính là kẻ tham ăn.

Tề Hầu cùng Mị Công chúa trò chuyện vui vẻ.

Tử Thanh tới tìm bọn họ, nói là Thiên tử Hồ Tề có thư tín đưa tới, không biết là cái gì, mời bọn họ đi Lộ Tẩm cung.

Hai người lúc này mới đứng dậy cáo từ..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio