Vô Củ

chương 186: 186: liên hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngô Củ cùng Tề Hầu đi Lộ Tẩm cung, Ngô Củ chua lòm nói:

"Tề Công trước đây không tiếp đãi Mị Công chúa, sao đột nhiên thân thiện như vậy?"

Tề Hầu nở nụ cười, nói:

"Ừm...!Bởi vì Cô đột nhiên minh bạch một đạo lý."

Ngô Củ ngờ vực nói:

"Đạo lý gì?"

"Người có thể đem món ngon nhường cho người khác, Mị Công chúa này tâm tính không tệ.

Hơn nữa còn là người rất công bằng vô tư."

Ngô Củ vừa nghe, thật muốn phun nước lên mặt Tề Hầu.

Nói rất đường hoàng, kỳ thực thì sao? Không cũng là bởi vì Mị Công chúa nhường cho hắn sáu cái chả giò chiên.

Sáu cái chả giò chiên liền lấy được lòng quốc quân Tề quốc.

Mị Công chúa còn cảm thấy Tề Hầu khôi hài dí dỏm, ôn nhu săn sóc.

Tề Hầu cười ha ha, nói:

"Nhị ca, ghen?"

Ngô Củ không thừa nhận, cười nói:

"Tề Công ngài cả nghĩ quá rồi."

Tề Hầu một mặt đắc ý nói:

"Nếu Nhị ca làm thêm cho Cô mấy cái chả giò chiên, sẽ không phải ghen."

Ngô Củ âm thầm mài răng.

Lần tới mình làm chả giò chiên cho hắn ăn chết no.

Ngô Củ đến Lộ Tẩm cung.

Tề Hầu không tiện đi theo vào, liền ở tiểu tẩm cung chờ.

Ngô Củ đi vào, Khanh đại phu Sở quốc đang đợi, nói:

"Vương thượng, Chu quốc đột nhiên gởi thư đến, mời Vương thượng xem qua."

Ngô Củ lấy nhìn một chút.

Thư rất đơn giản, chỉ nói là Hồ Tề vì biểu đạt áy náy, muốn phái sứ thần đến đây thúc đẩy quan hệ hai nước.

Ngô Củ ngờ vực, thế nhưng tùy tiện từ chối cũng không tiện, sẽ không phải lẽ.

Đặc biệt là Sở quốc hiện tại đang trong quá trình phục hồi, vẫn là phải khách khí một chút mới tốt.

Ngô Củ cũng muốn biết Hồ Tề đến cùng dùng thủ đoạn gì, liền nói:

"Đi trả lời, nói Sở quốc vô cùng hoan nghênh sứ thần Chu quốc."

Khanh đại phu vội vã chắp tay nói:

"Vâng."

Đặc sứ Hồ Tề phải ra khỏi Sở quốc.

Việc chôn cất Hùng Dĩnh lập tức xong xuôi, để tránh khỏi cùng việc đi sứ đan xen.

An táng Hùng Dĩnh xong, Tề Hầu cũng đã tham gia tang lễ, không có lý do nào khác lưu lại, phải nhanh chóng về Tề quốc.

Ngô Củ đề cập với hắn chuyện này, nào có biết Tề Hầu đột nhiên liền khóc lóc om sòm chơi xấu, mỗi ngày "nằm lì trên giường bệnh", kêu la ai ui ai ui làm bộ bệnh nặng không nổi, tội nghiệp nói:

"Nhị ca, Nhị ca, có phải là sâu còn trong bụng Cô, ai ui đau quá..."

Ngô Củ đối diện Tề Hầu lăn lộn trên giường, thậm chí cắn góc chăn, lườm một cái, nói:

"Không phải sâu, Quân thượng chỉ sợ là động thai khí thôi?"

Ngô Củ vừa nói như thế, Tử Thanh cùng Đường Vu nhịn không được bật cười.

Tề Hầu lập tức trừng mắt nhìn sang.

Tử Thanh cùng Đường Vu nhanh chóng cúi đầu lui ra, còn đóng cửa lại, để tránh khỏi Tề Hầu có hành động mất mặt xấu hổ bị người Sở quốc thấy.

Tề Hầu đáng thương nói:

"Nếu động thai khí, cũng là Nhị ca.

Bây giờ Nhị ca ăn xong rồi liền quăng, đuổi Cô về Lâm Truy.

Nào có đạo lý như vậy?"

Ngô Củ càng đau đầu, xoa thái dương.

Cái gì ăn xong rồi liền quăng? Cũng không biết là ai ăn ai.

Tề Hầu cả ngày lưu manh vô cực, thật đến lúc đó liền biến thành một sói ác, Ngô Củ sao địch lại hắn?

Ngô Củ nói:

"Quân thượng, bây giờ đã không có việc gì, ngài trở về Tề quốc đi.

Nếu Lâm Truy thành có việc quan trọng cần xử lý thì sao?"

Tề Hầu nói:

"Không có việc lớn gì.

Cô ở nơi này mấy ngày là nhận được báo cáo từ Lâm Truy thành.

Chiêu Nhi cùng Vô Khuy quản lý Lâm Truy thành rất tốt.

Nhị ca đừng nhọc lòng, Cô chỉ là muốn ở cùng Nhị ca.

Cô đi như vậy, chẳng biết lúc nào gặp lại Nhị ca.

Nhị ca có thể tàn nhẫn, nỡ lòng xa Cô?"

Hắn thốt ra lời này, Ngô Củ cũng thấy thật không nỡ lòng bỏ, thở dài nói:

"Vậy thì ở thêm mấy ngày."

Tề Hầu lập tức nói:

"Được được được.

Sứ thần Thiên tử không phải sắp tới sao, Cô không yên lòng.

Không biết bọn họ có thủ đoạn gì.

Chờ việc này xong Cô sẽ đi, có được hay không?"

Ngô Củ hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Sứ thần Thiên tử rất nhanh đã đến.

Quả thực là cố gắng đi càng nhanh càng tốt, đến hỏa tốc.

Ngô Củ không có tự mình đi nghênh tiếp, dù sao mình là Vương, Hồ Tề cũng là Vương, bởi vậy không cần thiết đi nghênh đón, mà là phái người đi.

Rất nhanh liền có người hồi bẩm sứ thần Thiên tử đã vào dịch quán nghỉ ngơi.

Mà lần này đặc sứ Thiên tử là...!Công tử Khánh Phủ Lỗ quốc.

Ngô Củ vừa nghe, có chút bất ngờ.

Công tử Khánh Phủ cùng Thiên tử không liên quan, tại sao là Khánh Phủ chạy tới làm sứ thần Chu quốc? Nghe ra vô cùng quái lạ.

Khánh Phủ ngày hôm sau liền tiến cung đến bái kiến Sở Vương.

Hắn mang theo lượng lớn kim ngân châu báu, ngọc đẹp lụa tốt, còn có vô số mỹ nữ, tiến cung.

Ngô Củ ở Lộ Tẩm cung tiếp kiến Khánh Phủ.

Khánh Phủ, nói:

"Sở Vương, Thiên tử đối với chuyện lần trước cảm thấy hổ thẹn sâu sắc áy náy vô cùng.

Bây giờ Khánh Phụ nhận lệnh mang đến những thứ hiếm quý dâng Sở Vương, hi vọng Sở Vương đừng ghét bỏ."

Ngô Củ ngồi ở trên điện nhìn những châu báu, cười híp mắt nói:

"Chu quốc không hổ là Trung Nguyên, Thiên tử quá hào phóng, vừa ra tay làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa."

Khánh Phủ nở nụ cười, nói:

"Thiên tử có thành ý, kính xin Sở Vương vui lòng nhận."

Ngô Củ đứng lên, từ từ đi xuống, cười nói:

"Chỉ sợ không phải Chu Vương có thành ý, là Chu Vương còn có những ý khác? Sứ thần Chu Vương liền nói ra đi."

Khánh Phủ bị Ngô Củ hỏi, lúc này cười khan một tiếng, nói:

"Sở Vương liệu sự như thần, quả nhiên anh minh, quả thật là như vậy...! Thiên tử cùng Sở quốc luôn có quan hệ tốt.

Bây giờ tân Vương kế vị, Thiên tử muốn tiếp tục phát triển quan hệ này, bởi vậy muốn cùng Sở quốc...!liên hôn.

Thiên tử muốn cưới cháu gái của Sở Vương là Mị Công chúa làm Chính phu nhân Chu Vương, không biết ý Sở Vương như thế nào?"

Ngô Củ vừa nghe, ý nghĩa đầu tiên dĩ nhiên là buồn nôn.

Hồ Tề tính toán rất tốt.

Có lẽ bởi vì trước đắc tội Sở quốc, sợ Sở quốc cùng Tề quốc liên hợp lại, như vậy liền uy hiếp đến Lạc Sư, nên muốn bắt tay cùng Sở quốc.

Lại nghe nói tân Vương đặc biệt quan tâm Mị Công chúa, coi như con đẻ, bởi vậy liền nghĩ tới biện pháp liên hôn này.

Ngô Củ rốt cuộc hiểu rõ vì sao sứ thần Thiên tử lại là người Lỗ quốc.

Bởi vì Lỗ quốc là chư hầu họ Cơ, có thể đứng ra làm mai cho Thiên tử.

Thời điểm thật sự cưới Mị Công chúa, còn cần Lỗ Công tự mình đi đón dâu.

Ngô Củ nghe nói Hồ Tề đánh chủ ý lên Mị Công chúa, lại nghĩ đến chuyện buồn nôn của Hồ Tề cùng Diêu cơ, lúc này muốn ói ra.

Người xấu xa như vậy còn dám xin cưới cháu gái mình, nói khoác không biết ngượng!

Mị Công chúa tướng mạo giống hệt mẹ ruột Ngô Củ kiếp trước.

Ngô Củ không thể để Mị Công chúa bị bắt nạt, càng không thể gả cho người như Hồ Tề.

Gả cho người như vậy chẳng phải là ăn bữa sáng lo bữa tối.

Huống hồ Sở quốc cách xa Chu quốc, ai biết Hồ Tề đối đãi Mị Công chúa thế nào.

Ngô Củ vừa nghe, nở nụ cười, nói:

"Chuyện này, Quả nhân cũng không làm chủ được.

Sứ thần khả năng không biết, quy tắc Trung Nguyên khác với Sở quốc chúng ta.

Nơi này của chúng ta việc kết hôn đều phải xem đối tượng có đồng ý hay không.

Quả nhân mặc dù là Sở Vương, mà Mị Công chúa chính là con gái của Vương huynh, Quả nhân không đành lòng để nàng chịu bất kỳ khổ sở nào.

Bởi vậy việc này còn phải xem ý Công chúa."

Khánh Phủ thấy Ngô Củ không đồng ý, còn nói đường hoàng, cũng không có cưỡng cầu.

Vì sao không?

Kỳ thực bởi vì Hồ Tề hai lần ba lượt đem trách nhiệm giao cho Lỗ quốc, Lỗ quốc cũng oán hận.

Lần này Hồ Tề cần Lỗ quốc, liền tìm Lỗ Công cùng Khánh Phủ phục vụ hắn.

Lỗ Công cùng Khánh Phủ cũng không phải coi tiền như rác, sao có khả năng cam tâm phục vụ Hồ Tề, tất nhiên mặt ngoài và bên trong không giống nhau.

Mọi người đều biết, nếu Sở quốc cùng Chu quốc liên hôn, đối với bọn họ cũng không có chỗ tốt gì.

Khánh Phủ muốn chính là Mị Công chúa có thể gả cho mình.

Lỗ quốc cùng Sở quốc liên hôn, có nghĩa cùng Tề quốc thành bạn.

Cứ như vậy, cón có quốc gia nào không e ngại Lỗ quốc?

Khánh Phủ có ý đồ riêng, bởi vậy cũng không tận tâm tận lực phục vụ Hồ Tề, hận không thể phá cho hôn sự này thất bại, để Công chúa gả cho chính mình đây.

Khánh Phủ nghe Ngô Củ chối từ, liền không dây dưa nữa, mà là xuất cung.

Ngô Củ từ Lộ Tẩm cung đi ra, trở về tiểu tẩm cung, cùng Tề Hầu nói chuyện này.

Tề Hầu cười, nói:

"Thiên tử tác phong càng ngày càng không cần thể diện.

Trước đưa tới con trai Lệ Vương, bây giờ lại muốn cùng Sở quốc bấu víu quan hệ, còn muốn cưới Mị Công chúa, Hừ!"

Từ khi Mị Công chúa hào phóng cho Tề Hầu chả giò chiên, Tề Hầu quả thực cùng Mị Công chúa thành "bạn thân".

Mị Công chúa thường xuyên đến tìm Tề Hầu trò chuyện.

Cũng là Tề Hầu không có chuyện gì làm rỗi rãnh.

Khi Ngô Củ đi làm việc, hắn không tiện theo, e sợ người khác nói hắn nhìn trộm cơ mật Sở quốc.

Vì vậy Tề Hầu không thể làm gì khác hơn là cùng Mị Công chúa tán gẫu, hai người trò chuyện rất vui vẻ.

Mị Công chúa là người trong sáng, tuy rằng không thích hợp cung đình, nhưng quả thật là người bạn tốt.

Khi Ngô Củ làm việc trở về thường thấy Tề Hầu cùng Mị Công chúa nói cười, ban đầu có chút ghen, sau đó cũng là không có biện pháp.

Bởi vì là bạn tốt, Tề Hầu vừa nghe Hồ Tề muốn cưới Mị Công chúa, cũng vô cùng xem thường, việc này tuyệt đối không có thể đáp ứng.

Ngô Củ nói:

"Nói đến, thái độ Công tử Khánh Phủ cũng là kỳ quái.

Quả nhân từ chối, hắn không có nói thêm một câu."

"Cái này có gì kỳ quái, Lỗ quốc cũng là tức giận.

Thiên tử bán đứng Lỗ quốc bao nhiêu lần? Cô cũng không thể đếm hết được.

Lỗ Công không biết giận sao?"

Ngô Củ cười nói:

"Cũng đúng."

Ngô Củ đi tìm Mị Công chúa, hỏi bản thân nàng có đồng ý hay không.

Mị Công chúa tất nhiên không muốn gả cho Hồ Tề.

Thứ nhất, Chu quốc xa tại trung nguyên, bọn họ tại mặt nam, Mị Công chúa không muốn đi xa.

Thứ hai, Hồ Tề cũng coi như là kẻ thù giết cha, làm sao có thể gả cho Hồ Tề?

Còn nữa, Hồ Tề tuổi lớn hơn Mị Công chúa nhiều lắm, tiểu thiếp đã một sọt.

Mị Công chúa mặc dù là đi làm Chính phu nhân, thế nhưng khó tránh khỏi bị khinh bỉ.

Vương thúc cho nàng chọn, Mị Công chúa nhất định không muốn gả cho Hồ Tề.

Ngô Củ cũng không có cưỡng cầu.

Dù sao kỳ thực Ngô Củ cũng không muốn gả nàng cho Hồ Tề.

Hồ Tề tính cách không được, tuyệt đối sẽ làm khổ Mị Công chúa.

Việc này Ngô Củ không nhắc lại, Khánh Phủ cũng không có hỏi.

Cứ như vậy qua mấy ngày, Ngô Củ từ Lộ Tẩm cung trở về, đi vào không thấy Tề Hầu, liền hỏi Đường Vu.

"Nhìn thấy Quân thượng không?"

Đường Vu nói:

"Thời điểm ngài vào triều, Quân thượng liền mang theo Tử Thanh đi tìm Mị Công chúa nói chuyện, bây giờ còn chưa có trở lại."

Ngô Củ vừa nghe, cũng không ghen, chỉ thắc mắc không biết hai người kia chơi trò gì.

Vừa vặn Ngô Củ hôm nay rỗi rãnh một chút, liền chuẩn bị đi tìm Mị Công chúa.

Ngô Củ mang theo Đường Vu đi đến, liền nghe trong phòng Mị Công chúa truyền ra tiếng khóc, còn có cung nữ nói:

"Hu hu hu...!Tỳ nữ không dám, tỳ nữ không dám...!Cầu xin Tề Công cùng Công chúa tha cho tỳ nữ."

Ngô Củ không biết chuyện gì xảy ra, đi vào liền thấy Tề Hầu cùng Mị công chúa ngồi, tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Mị Công chúa là Hoa Tuyết quỳ trên mặt đất khóc lóc.

Bên cạnh cung nữ không ít thứ, nào là lụa, thẻ gỗ, da dê vân vân...!

Ngô Củ thấy kỳ quái đi tới, hỏi:

"Đây là chuyện gì?"

Hoa Tuyết là cung nữ đi theo Mị Công chúa, không có tên tuổi.

Tên Hoa Tuyết là Mị Công chúa đặt cho nàng.

Hoa Tuyết đã theo Mị Công chúa khá nhiều năm rồi.

Mị công chúa làm người cũng ôn hòa, chưa bao giờ đánh chửi người hầu hạ, không biết hôm nay là thế nào.

Tề Hầu cười nói:

"Sở Vương tới thật đúng lúc, Công chúa nói nơi này mấy ngày qua thường mất đồ vật, không ngờ có nội tặc."

Thì ra cung nữ Hoa Tuyết trộm đồ vật của Mị Công chúa.

Hai ngày nay Mị Công chúa mất cũng không phải đồ vật đáng tiền, chỉ là một ít thứ linh linh.

Tỷ như thẻ gỗ, vải lụa, da dê Mị Công chúa đã dùng, tất cả đều có chữ viết.

Mị Công chúa thấy hết sức kỳ quái, vì sao lại mất những thứ đồ này.

Bởi vì Tề Hầu không việc để làm, thường lại đây tán gẫu, Mị Công chúa liền nói chuyện này cho Tề Hầu nghe.

Tề Hầu liền bày ra một cách đơn giản, liền bắt được nội tặc, hơn nữa còn thu lại tang vật.

Nội tặc lại chính là người hầu thân cận của Mị Công chúa.

Hoa Tuyết trộm những thứ đồ này, không ngờ bị phát hiện, đang khóc lóc cầu xin.

Ngô Củ nhìn những thứ đó, cau mày nói:

"Ngươi trộm những thứ đồ này cũng không đáng giá, vì sao?"

Hoa Tuyết khóc sướt mướt không muốn nói, chỉ là xin tha.

Biết Mị Công chúa nhẹ dạ, nàng liền đối với Mị Công chúa nói:

"Công chúa, tỳ nữ chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám, cũng không dám nữa."

Mị Công chúa thấy nàng khóc lóc, những thứ đồ này cũng không đáng giá, liền có chút nhẹ dạ.

Ngô Củ thì không phải.

Dù sao cung nữ trộm đồ đều có chữ viết của Mị Công chúa, rõ ràng là muốn mô phỏng theo chữ viết Mị Công chúa.

Tề Hầu cũng bởi vì nhìn ra điều này, cho nên mới quan tâm chuyện vô bổ.

Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng tuyệt đối không nhỏ.

Mị Công chúa còn chưa mở miệng, Ngô Củ đã nói:

"Nếu ngươi không muốn nói, vậy thì kéo ra ngoài chém đứt hai tay, đuổi ra khỏi cung."

Mị Công chúa sợ hết hồn, còn tưởng rằng Ngô Củ thật muốn chém đứt tay Hoa Tuyết.

Cung nữ cũng bị dọa, căn bản không trấn định, vội vã khóc lóc nói:

"Vương thượng tha mạng! Vương thượng tha mạng! Tỳ nữ nói! Tỳ nữ nói!"

Ngô Củ cười lạnh một tiếng, nói:

"Ngươi nói."

Hoa Tuyết không dám dừng lại, liền vội vàng nói:

"Là...! là cách đây mấy ngày, cung nữ bên cạnh Ly nương nương đến tìm tỳ nữ.

Người đó cùng thôn với tỳ nữ.

Nàng ta cho...!cho tỳ nữ rất nhiều tiền, nhờ tỳ nữ lấy một ít đồ vật.

Ban đầu tỳ nữ cũng không dám, nhưng...! nàng ta nói chỉ là lấy thứ không đáng tiền, mất Công chúa cũng sẽ không lưu ý.

Cho nên...!Cho nên tỳ nữ liền nhất thời mê muội.

Cầu xin Vương thượng cùng Công chúa và Tề Công tha mạng a!"

Mọi người vừa nghe là Ly cơ đều bất ngờ.

Mị Công chúa là kinh ngạc.

Tề Hầu cùng Ngô Củ là liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm giác sự tình càng không đơn giản HunhHn.

Ngô Củ còn nói:

"Còn gì nữa không? Vậy cung nữ kia có nói cho ngươi tại sao trộm cắp những thứ đồ này?"

Hoa Tuyết lắc đầu liên tục, nói:

"Không có, không có, nàng không hề nói gì.

Chỉ là muốn tỳ nữ đúng hạn giao cho nàng là tốt rồi."

Ngô Củ híp mắt.

Mị Công chúa kinh ngạc nói:

"Ly di vì sao làm như vậy? Nàng...!Nàng muốn lấy làm gì?"

Ngô Củ cười lạnh một tiếng, nói:

"Chỉ sợ là có chỗ dùng."

Ngô Củ nói, cúi đầu nhìn Hoa Tuyết quỳ trên mặt đất, nói:

"Không muốn bị chém đứt hai tay, Quả nhân liền cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội.

Nếu như ngươi hoàn thành tốt, Quả nhân liền tha cho ngươi một mạng."

Hoa Tuyết lập tức gật đầu nói:

"Dạ, dạ, dạ! Tạ ơn Vương thượng khai ân! Tỳ nữ tất nhiên tận tâm tận lực!"

Ngô Củ cũng không muốn Hoa Tuyết làm gì khó, chỉ là lệnh Hoa Tuyết đem đồ vật đã trộm cắp giao cho cung nữ bên cạnh Ly cơ như kế hoạch.

Cứ như vậy liền có thể dẫn xà xuất động, Ngô Củ lại cho người mai phục, âm thầm bắt cung nữ kia, tra hỏi liền biết.

Hoa Tuyết không dám làm trái.

Khi đến thời gian đã hẹn, nàng ôm chặt đồ đã trộm cắp đi.

Nơi đó vô cùng hẻo lánh, người có thân phận không đến, tới lui chỉ đều là cung nữ cùng tự nhân, thị vệ cũng rất ít.

Hoa Tuyết đi tới liền thấy một cung nữ đã sớm đứng ở nơi đó.

Chính là đồng hương của Hoa Tuyết, cung nữ hầu hạ cận thân Ly cơ.

Cung nữ kia thấy Hoa Tuyết đến, trách cứ nói:

"Hôm nay sao lại chậm như vậy, nhanh đưa cho ta."

Hoa Tuyết run rẩy đem đồ vật giao cho đối phương.

Kết quả vừa lúc đó, thình lình xuất hiện vài binh sĩ mặc giáp.

Cung nữ của Ly cơ thiếu chút hô to.

Không chỉ là binh sĩ, ngay cả Vương thượng cũng từ trong đám người đi ra, phía sau là quốc quân Tề quốc cùng Mị Công chúa.

Cung nữ của Ly cơ nhanh chóng muốn đem đồ vật trốn đi.

Ngô Củ lạnh lùng nói:

"Bắt người lại."

Cung nữ kia căn bản không thể phản kháng, ngay lập tức liền bị tóm lấy, vội vã xin tha.

"Vương thượng, Vương thượng! Chuyện gì...!Tỳ nữ phạm vào chuyện gì, kính xin Vương thượng nói rõ."

Ngô Củ cười, nói:

"Còn giả vờ ngây ngốc với Quả nhân? Được thôi, ngươi giả vờ ngây ngốc lừa dối Quả nhân phải không? Quả nhân hôm nay vui vẻ, muốn giết cung nữ tiêu khiển, chặt tay bẻ chân, moi ruột đào phổi, không thể sao?"

Cung nữ kia sợ đến sắc mặt trắng bệch, run run nói:

"Vương thượng tha mạng..."

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Hả? Sao không giả ngu nữa?"

Cung nữ kia liền vội vàng nói:

"Không không, cầu xin Vương thượng tha mạng.

Tỳ nữ chỉ là phụng mệnh làm việc, cầu xin Vương thượng tha mạng!"

Ngô Củ cười lạnh, nói:

"Trước tiên mang đi."

Ngô Củ sợ cung nữ giọng quá lớn, sẽ khiến người lại đây, vì vậy cũng cho người đem cung nữ mang tới chỗ Mị Công chúa thẩm vấn.

Tề Hầu cười híp mắt chờ ở phía sau, lại gần hạ thấp giọng nói:

"Cô thích xem Nhị ca hù dọa người khác, dáng dấp kia thật dễ nhìn."

Mí mắt Ngô Củ giật giật, cảm giác có phải sở thích ngược của Tề Hầu tăng cao...!

Mọi người tiến vào phòng Mị Công chúa đóng cửa lại.

Cung nữ kia tố chất tâm lý không có tốt, vội vã quỳ xuống đất xin tha, nói:

"Vương thượng, tỳ nữ chỉ là phụng mệnh làm việc, xin bỏ qua cho tỳ nữ.

Tỳ nữ biết rất nhiều chuyện của Ly cơ nương nương, tỳ nữ có thể đem toàn bộ nói ra hết!"

Ngô Củ cười nói:

"Ồ? Vậy ngươi nói ra xem, Ly cơ vì sao phải cho ngươi đến trộm cắp đồ vật của Công chúa."

Cung nữ kia lập tức nói:

"Hồi bẩm Vương thượng, Ly cơ nương nương là muốn trộm bút tích Công chúa mô phỏng theo chữ viết, giả tạo di thư!"

Ngô Củ vừa nghe, híp mắt lại, trầm giọng nói:

"Vô liêm sỉ!"

Mị Công chúa lấy làm kinh hãi.

Di thư!?

Nàng còn chưa có chết đó!

Tề Hầu đã sớm có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng nghe cũng cảm thấy hết sức tức giận.

Di thư rõ ràng là hậu sự, giả di thư rõ ràng là muốn hại chết Mị Công chúa.

Cung nữ liên tục dập đầu lạy, nói:

"Gần đây Ly cơ nương nương không nhận được thứ tốt từ Công chúa, bởi vậy thường oán giận Công chúa.

Hai ngày trước, Ly cơ nương nương lén lút gặp riêng Bành Vũ..."

Nàng nói tới chỗ này, mọi người càng là kinh hãi, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.

Dù sao Bành Vũ ở nhà hối lỗi, làm sao có khả năng chạy vào trong cung gặp riêng Ly cơ?

Mà cung nữ không nói dối.

Bành Vũ xác thực phải ở nhà hối lỗi, thế nhưng cũng không an phận, đối với Ngô Củ ghi hận trong lòng, luôn muốn trả thù.

Hắn giả thành tự nhân lén lút trà trộn vào trong cung gặp Ly cơ.

Bởi vì Ly cơ chính là đàn bà góa, bởi vậy không ai tìm nàng.

Hai người đặc biệt trắng trợn không kiêng dè, mỗi lần gặp riêng, cung nữ đều trông chừng, cho nên nghe được không ít bí mật.

Bành Vũ nói hận Sở Vương, Ly cơ cũng muốn đẩy đổ Sở Vương để con trai mình làm Sở Vương.

Y quan nói đứa nhỏ này tám phần là nam, bởi vậy hai người lại bắt đầu mưu đồ bí mật.

Lần này dĩ nhiên muốn bí mật giết chết Mị Công chúa.

Trước đây Mị Công chúa đối với Ly cơ rất chăm sóc.

Bây giờ Mị Công chúa cũng coi như là nhìn thấu Ly cơ, liền hờ hững.

Bởi vậy Ly cơ đối với Mị Công chúa ghi hận trong lòng, liền muốn ra kế sánh sát hại Mị Công chúa.

Mị Công chúa là con gái tiên Vương Hùng Dĩnh.

Nếu Mị Công chúa đột nhiên chết, còn để lại một phong di thư, nói tân Vương khắt khe với nàng, không bỏ qua cho con gái tiên Vương, bức bách nàng gả cho kẻ thù giết cha là Hồ Tề.

Nàng không chịu nhục, đã tự sát.

Cứ như vậy địa vị của Ngô Củ liền bị lung lay.

Hùng Dĩnh chết, mọi người biết ít nhiều Ngô Củ có liên quan.

Dù sao lúc đó Ngô Củ là đại phu Tề quốc.

Nếu Mị Công chúa vừa chết, coi như không có di thư, Ngô Củ cũng bị chỉ trích.

Nếu có di thư, lời đồn tân Vương không cho phép người nói bóng nói gió khẳng định truyền nhanh chóng.

Mượn cơ hội này, Ly cơ sẽ cùng Bành Vũ đồng thời kích động, nhất định sẽ có người hưởng ứng.

Cung nữ nói:

"Ly cơ nương nương nói, giả tạo di thư xong, sẽ hẹn gặp Mị Công chúa đơn độc.

Cứ như vậy, Bành đại nhân sẽ giả làm tự nhân giết chết Mị Công chúa.

Cũng sẽ không có ai biết, còn có thể giả tạo thành Công chúa thắt cổ tự sát."

Mị Công chúa sắc mặt trắng bệch, không biết Ly cơ tính kế mình như vậy.

Uổng công bản thân trước kia còn nhiều phiên chăm sóc nàng ta, đem tất cả đồ tốt cho nàng ta.

Cung nữ tiếp tục ném ra bom hạng nặng.

"Tỳ nữ còn biết...!còn biết trong bụng Ly cơ nương nương không phải con tiên Vương!"

Mị Công chúa khiếp sợ nói:

"Cái gì? Chuyện này không thể nói lung tung được!"

Cung nữ lập tức nói:

"Tỳ nữ không dám nói lung tung, không dám nói lung tung, rất chính xác.

Ly cơ nương nương chính miệng thừa nhận, là con Bành đại nhân!"

Tề Hầu vừa nghe, cười lạnh một tiếng, nói:

"Được lắm Ly cơ."

Ngô Củ híp mắt.

Từ lúc mới bắt đầu tức giận, đến bây giờ trái lại khí định thần nhàn, tựa hồ nghĩ tới điều gì, Ngô Củ nhíu mày, nói:

"Bây giờ chính là Ly cơ cùng Bành Vũ tự mình tạo ra, có thù báo thù, có oan ôm oan, không trách được Quả nhân."

Tề Hầu cười, nói:

"Ồ? Nghe Nhị ca nói như vậy, Cô an tâm, tất nhiên là có diệu kế gì rồi."

Ngô Củ bĩu môi nói:

"Đối phó Ly cơ cùng Bành Vũ, còn cần diệu kế sao? Đơn giản thôi, càng thô lỗ càng tốt hơn..."

Mị Công chúa vô cùng sợ sệt, không biết như thế nào cho phải.

Dù sao nàng mặc dù là quý tộc, bất quá lại là Công chúa, cũng không phải nam tử.

Trước đây không có người nào để ý tới nàng, Mị Công chúa nghe nói có người muốn giết chết mình, còn ngụy tạo di thư, cảm giác đặc biệt khiếp sợ.

Ngô Củ an ủi nàng:

"Không cần lo lắng, giao cho Quả nhân, bảo đảm bắt được hai gian tặc kia."

Ngô Củ cùng Tề Hầu về tiểu tẩm cung, chuẩn bị làm sao bắt Bành Vũ cùng Ly cơ.

Tề Hầu nói:

"Nhị ca, rốt cuộc là biện pháp tốt gì?"

Ngô Củ cười cười, nói:

"Tất nhiên là tương kế tựu kế."

Tề Hầu càng thấy kỳ quái, muốn biết biện pháp gì, bất quá Ngô Củ úp mở không nói.

Ngô Củ chỉ là đối với Tề Hầu ngoắc ngoắc ngón tay.

Tề Hầu nhìn Ngô Củ cười, cảm giác sao giống Nhị ca đây là đang tính kế hắn vậy?

Tề Hầu đến gần, cười nói:

"Nhị ca, làm sao?"

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Cái mưu kế này, còn có phải dựa vào Tề Công vô cùng tuấn mỹ đây."

Tề Hầu vừa nghe, càng là hồ nghi.

Ngô Củ đột nhiên khen hắn.

Tuy rằng Tề Hầu rất là vui, trong lòng đắc ý.

Ai không muốn nghe người mình yêu khen chính mình?

Nhưng mà Tề Hầu cảm thấy đây là một cái hố to chờ đợi mình nhảy xuống.

Tề Hầu cười nói:

"Nhị ca chớ vội cho Cô cái mũ cao."

Ngô Củ còn nói:

"Tại sao là mũ cao chứ? Quân thượng anh tuấn cao lớn, sớm đã nổi danh trong các chư hầu.

Bây giờ chính là thời điểm dùng đến sự tuấn mỹ của Quân thượng."

Tề Hầu thấy Ngô Củ cười, phía sau lưng lông tơ dựng đứng, nói:

"Nhị ca nói thẳng đi."

Ngô Củ lúc này mới cười híp mắt nói:

"Kỳ thực rất đơn giản, trước đây Quân thượng cũng đã từng làm.

Bất quá là quyến rũ Ly cơ mà thôi."

Tề Hầu vừa nghe cảm thán.

Khó trách khen hắn tuấn mỹ vô song, muốn hắn đi quyến rũ Ly cơ?

Ly cơ đang mang cái bụng lớn, căn bản chính là sắp sinh, trên danh nghĩa vẫn là con tiên Vương Hùng Dĩnh.

Tề Hầu cảm giác mình coi như khẩu vị nặng cũng không mở miệng được.

Tề Hầu một mặt tội nghiệp nói:

"Nhị ca, ngươi không yêu Cô sao?"

Ngô Củ thấy hắn giả bộ đáng thương, cười nói:

"Quân thượng, đại cục làm trọng."

"Nhị ca sao không đi? Lần trước tại tiệc mừng đại điển đăng cơ, Ly cơ còn chủ động tới lấy lòng Nhị ca đó.

Nhị ca đi chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?"

Ngô Củ vừa nghe, nhíu mày nói:

"Vậy Quả nhân đi, Quân thượng cũng đừng hối hận?"

Ngô Củ nói như vậy, Tề Hầu vội vã ngăn cản, một mặt vô cùng đau đớn nói:

"Được rồi, Nhị ca thắng, Cô đi còn không được sao? Nếu Nhị ca cùng Ly cơ đưa đẩy, Cô không ghen chết mới lạ."

Ngô Củ cười cười, động viên hắn.

"Quân thượng lấy đại cục làm trọng khiến người ta xúc động muốn khóc."

"Khóc thì không cần, sau khi chuyện thành công, Nhị ca làm hai mươi cái chả giò chiên là tốt rồi."

Ngô Củ vừa nghe, có chút líu lưỡi.

Hai mươi cái? Muốn ăn no chết sao?

Bất quá Ngô Củ cũng đáp ứng.

Ngô Củ thì thầm nói cho Tề Hầu phải làm sao, chuẩn bị để Tề Hầu đi.

Ly cơ cùng Bành Vũ cũng không biết kế hoạch của bọn họ bị cung nữ bán đứng.

Cung nữ kia theo Ly cơ đã nhiều năm rồi.

Thế nhưng Ly cơ chỉ là ở ngoài mặt làm người ôn nhu yếu đuối, bên trong tương đối hung hãn, thường đánh chửi cung nữ tự nhân.

Cung nữ đã sớm có oán hận.

Thời điểm Ly cơ cùng Bành Vũ gặp riêng, cung nữ thường canh chừng, bởi vậy nghe được rất nhiều, bây giờ liền nói tất cả cho Ngô Củ HunhHn.

Ly cơ cùng Bành Vũ vẫn đang mộng xuân thu.

Hai người muốn thừa dịp Hồ Tề cầu hôn đem Mị Công chúa giết.

Vừa giải hận trong lòng Ly cơ, cũng có thể giá họa cho Ngô Củ.

Như vậy Ngô Củ bị lên án, nếu là rơi đài con nàng ta liền có thể leo lên Vương vị, nàng ta chính là quốc mẫu.

Ly cơ nghĩ rất tốt, biện pháp cũng không tồi, chuẩn bị dùng danh nghĩa của mình hẹn Mị Công chúa ra gặp riêng.

Thế nhưng thời điểm đó Ly cơ không đi, Bành Vũ giả làm tự nhân thì lại mai phục.

Khi Mị Công chúa xuất hiện, hắn lập tức xông ra bóp chết nàng, sau đó làm thành bộ dạng thắt cổ tự sát, để một phong di thư.

Vậy thì đại công cáo thành.

Hai người nghĩ rất tốt.

Ly cơ tựa hồ đã nghĩ đến bộ dạng mình là quốc mẫu, vô cùng cao hứng, lệnh cung nữ đi mời Mị Công chúa.

Mị Công chúa rất sợ.

Ngô Củ lại nói cung nữ về trả lời, nói buổi tối Mị Công chúa sẽ tới.

Cung nữ rất nhanh liền đi.

Mọi người bắt đầu theo kế hoạch làm việc.

Ly cơ nhận được hồi đáp, nghe nói Mị Công chúa sẽ đến chỗ hẹn, rất vui.

Chỉ chờ tới buổi tối, Bành Vũ có thể bóp chết Mị Công chúa, thời điểm đó Sở quốc chính là của nàng.

Nếu như trở thành quốc mẫu, không phải muốn cái gì có cái đó sao?

Ly cơ hết sức vui vẻ, tâm tình cũng tốt, đi ra vườn hoa dạo, vừa đi vừa cười.

Vào lúc này Tề Hầu cũng đi ra, chuẩn bị vô tình gặp Ly cơ.

Nói thật ra, Ly cơ tướng mạo rất là xinh đẹp, hơn nữa biết cách lấy lòng, khiến cho nam tử rất thích.

Cái loại yếu đuối vừa vặn kích thích chủ nghĩa đại nam tử, đặc biệt là nhóm người cao cao tại thượng như quốc quân càng dễ bị nàng thu phục.

Tề Hầu nhớ tới đời trước cũng là bởi vì Ly cơ giả nhu nhược yếu đuối, hay khóc mới hại Thái tử Tấn quốc.

Tề Hầu biết rõ Ly cơ là dạng người thế nào, một mỹ nhân rắn rết, bởi vậy đối với Ly cơ một chút cảm giác cũng không có.

Tề Hầu dựa theo kế hoạch một mình đi vào hoa viên, quả nhiên thấy được Ly cơ.

Ly cơ ưỡn bụng lớn, suýt nữa vui đến nhảy nhót trong vườn hoa.

Tề Hầu đi tới, Ly cơ liền phát hiện hắn.

Bởi vì Ly cơ có kế hoạch nên sợ bị người phát hiện, cho nên liền muốn mau chóng rời đi.

Tề Hầu vào lúc này bước nhanh tới, cười nói:

"Đây không phải là Ly cơ sao?"

Ly cơ thấy Tề Hầu đến gần, sửa lại tóc một chút, cười làm lễ với Tề Hầu:

"Tề Công, xin chào."

Tề Hầu cười híp mắt đánh giá Ly cơ, ánh mắt lộ ra khá là tán thưởng và hiếu kỳ, nói:

"Cô nghe nói Ly cơ là đệ nhất mỹ nhân Ly Nhung quốc, bây giờ vừa thấy, thực sự là danh bất hư truyền."

Ly cơ nghe Tề Hầu khen mình, lại thấy ánh mắt của hắn rõ ràng là mang đầy thích thú.

Thử hỏi có nam nhân nào thấy nàng mà không có loại ánh mắt này?

Ly cơ lập tức yên lòng, tỉ mỉ quan sát Tề Hầu.

Tề Hầu xác thực cao lớn anh tuấn.

Chớ thấy hắn ăn nhiều, thế nhưng thân thể toàn cơ bắp, nhìn cao to vạm vỡ.

Dung nhan cũng là tuấn mỹ vô cùng, chỉ có thể nói gien quá tốt rồi.

Tề Hầu làm bộ si mê, cười nói:

"Ly cơ đẹp như vậy, sao một mình ở chỗ này? Bây giờ thân phận nàng cao quý cỡ nào, vạn nhất có va chạm gì, chẳng phải là tội lỗi lớn? Nào, Cô đỡ nàng."

Hắn nói, ân cần đi tới, đưa tay đỡ lấy Ly cơ.

Ly cơ nở nụ cười, có chút ngượng ngùng.

Tề Hầu dung mạo đẹp hơn Bành Vũ rất nhiều, từ khi thất sủng Hùng Dĩnh, Ly Cơ cũng chỉ có cùng Bành Vũ.

Bây giờ so sánh, Tề Hầu tốt hơn Bành Vũ không biết bao nhiêu lần, Ly cơ trong nháy mắt liền bị trúng mỹ nam kế.

Ly cơ ngượng ngùng dựa vào Tề Hầu.

Tề Hầu chậm rãi đưa tay khoát lên eo Ly cơ, đem người ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng một hít một hơi, nói:

"Ừm...!Mỹ nhân quả nhiên là mỹ nhân, mùi thơm cũng khiến người ta mê muội."

Ly cơ vừa nghe cảm thấy Tề Hầu thực sự là nói lời tâm tình.

Ly cơ cũng phải mềm lòng, cười khúc khích, nói:

"Tề Công thật đáng ghét, chế nhạo Ly."

Tề Hầu cười nói:

"Như thế nào là chế nhạo? Nào cẩn thận chút."

"Ai nha!"

Ly cơ thời điểm bước xuống bậc thềm làm bộ không cẩn thận ngã.

Tề Hầu vội vã tiếp.

Hai người trong nháy mắt rúc vào cùng nhau.

Ly cơ thuận thế lại gần, đôi môi đi tìm đôi môi.

Tề Hầu áp lực cực lớn, cảm giác mùi phấn kia xông vào mũi.

Mắt thấy đôi môi sắp đụng vào nhau, Tề Hầu đột nhiên lấy ngón tay ngăn chặn Ly cơ, cười nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói:

"Người ở đây quá nhiều, thực sự không tiện."

Ly cơ nở nụ cười, ôn nhu nói:

"Đáng ghét, vậy đi chỗ Tề Công?"

Tề Hầu cười nói:

"Nơi đó cũng không tiện."

Ly cơ hờn dỗi nói:

"Lẽ nào Tề Công muốn tới phòng Ly? Thật ngại chết người ta."

Tề Hầu nghe nàng nói ngại chết, trong lòng mắng chửi hai lần, trên mặt thì lại tận lực tản ra quyến rũ, cười nói:

"Cô sao dám đường đột đến phòng mỹ nhân? Không bằng..."

Hắn nói như vậy, Ly cơ liền vội vàng hỏi:

"Không bằng cái gì?"

Tề Hầu nở nụ cười, ghé vào bên tai Ly cơ thấp giọng nói:

"Không giờ Tý tối nay, nàng tới bên hồ gặp Cô được không?"

Ly cơ vừa nghe, nghĩ tối nay giờ Tý hẹn Mị Công chúa.

Mặc dù nàng không cần tới, Bành Vũ sẽ động thủ với Mị Công chúa.

Chuyện này không dễ xử lí.

Thế nhưng Tề Hầu đang cố gắng tỏ ra quyến rũ như công đực xòe đuôi, Ly cơ cũng có chút không chịu nổi rục rà rục rịch, liền cười nói:

"Đáng ghét, Ly chờ Tề Công."

Tề Hầu nhìn thấy cá mắc câu, liền không nhịn được, liền vội vàng buông tay ra, thiếu chút ném Ly cơ, vội vã nói:

"Vậy Cô đi trước."

Tề Hầu nói, lập tức liền rời đi.

Ly cơ còn chưa có phản ứng kịp, cho là Tề Hầu sợ bị người khác thấy.

Nàng còn đắc ý tận hưởng dư vị nép trong lòng ngực Tề Hầu, vừa đi vừa cười duyên.

Tề Hầu rời hoa viên, còn chưa đi mấy bước liền thấy Ngô Củ một thân màu đen đứng chắp tay.

Dáng người gầy nhưng kiên cường, thoạt nhìn thực sự là có tư vị khác.

Tề Hầu bước nhanh tới, đưa tay muốn ôm Ngô Củ.

Ngô Củ ngăn cản hắn, cười nói:

"Thủ đoạn của Tề Công thật làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa."

Tề Hầu cười nói:

"Nhị ca ghen?"

"Cũng không có.

Chỉ là ghét bỏ trên người Quân thượng có mùi phấn quá nồng, nhanh đi tắm rửa."

"Còn nói không ghen?"

Ngô Củ mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Tề Hầu bản lĩnh quyến rũ quá cao.

Vừa rồi khi hai người kia đôi môi sắp đụng vào nhau, Ngô Củ thật sự có chút mài răng.

Tề Hầu thấy Ngô Củ ghen phải nói là đắc ý.

Ngô Củ đem hắn đuổi đi tắm thay y phục, rửa sạch mùi hương trên người.

Ly cơ đáp ứng tối nay giờ Tý gặp gỡ Tề Hầu bên hồ.

Kế hoạch đã sắp thành, chờ Ly cơ đến bên hồ, lại để cho cung nữ bên cạnh Ly cơ đi thông báo Bành Vũ.

Nói là kế hoạch có biến, chỗ hẹn thay đổi, đến bên hồ.

Cứ như vậy, sắc trời tối, Ly cơ là đêm khuya vụng trộm, sao có khả năng đốt đèn.

Mà Bành Vũ là đi giết người, không thể đốt đèn.

Bành Vũ nhìn thấy bên hồ có nữ tử, tất nhiên cho là Mị Công chúa.

Sau đó sẽ phát sinh cái gì? Có thể tưởng tượng được...!

Tề Hầu đối với kế sách này là vỗ tay bảo hay.

Nghe đâu cái này gọi là mượn đao giết người, Tề Hầu cảm thấy cách gọi cũng rất chuẩn xác.

Mọi người hiện tại đã giăng lưới, chỉ còn lẳng lặng đợi thu lưới.

Buổi chiều cũng không có chuyện gì, rất nhanh liền đến buổi tối.

Ngô Củ ăn bữa tối, nghỉ ngơi một chốc, gần đến giờ Tý liền thay xiêm y chuẩn bị xuất phát đi xem kịch vui.

Ngô Củ, Tề Hầu còn mang theo một đội binh lính do Phan Sùng chỉ huy.

Dù sao Phàn Sùng trước kia là đội trưởng thị vệ, cũng có kinh nghiệm chỉ huy binh mã, bởi vậy mang theo hắn dễ bắt người.

Bành Vũ căn bản không biết mình bị giăng bẫy.

Hắn đến chỗ hẹn trước, một lát sau, đã thấy một cung nữ cầm đèn nhanh chóng chạy tới.

Bởi vì có đèn, cho nên Bành Vũ thấy rõ là cung nữ bên cạnh Ly cơ, còn tưởng rằng kế hoạch bị hủy.

Bành Vũ mặc một thân quần áo của tự nhân, vội vã nghênh đón, nói:

"Làm sao vậy? Sao lại không thấy Công chúa? Kế hoạch thất bại?"

Cung nữ đã bị Ngô Củ đã khống chế, liền vội vàng nói:

"Không có, không có.

Công chúa có chút ngờ vực, cho nên đổi địa điểm.

Nương nương lệnh tỳ nữ đến thông báo cho đại nhân, thay đổi đến bên hồ ở hoa viên."

Bành Vũ vừa nghe, nhanh chóng liền đi hoa viên.

Cung nữ vội vã nói:

"Bành đại nhân, Công chúa có hoài nghi, nương nương dặn dò ngài đến đó lập tức động thủ.

Hơn nữa tuyệt đối không để Công chúa lên tiếng, kinh động người khác sẽ không tốt."

Bành Vũ nói:

"Biết rồi, ta đây liền đi."

Bành Vũ hoàn toàn không biết Ngô Củ đang cho hắn ám chỉ.

Bành Vũ vô cùng lo lắng đi hoa viên.

Đến hoa viên, dựa vào ánh sáng mông lung, hắn thấy bên hồ quả nhiên có người, hơn nữa tuyệt đối là nữ tử.

Mị Công chúa cùng Ly cơ vóc người không sai biệt lắm, chỉ là Ly cơ bụng lớn, Mị Công chúa không có.

Nhưng trong bóng đêm mông lung, Bành Vũ không nhìn rõ, cho đó là Mị Công chúa.

Ly cơ lúc này đứng bên hồ nước, tuy rằng thấy không rõ lắm, thế nhưng vẫn cứ soi mình, làm điệu làm bộ, chỉnh tóc cùng xiêm y.

Bành Vũ nhìn thấy bóng lưng Ly Cơ, trong lòng tự phỉ nhổ, sao trước đây không biết Mị Công chúa quyến rũ như vậy? Thật nên hưởng thụ lại nói.

Bất quá bây giờ đã trễ, Bành Vũ vì đại kế, vẫn muốn dựa theo kế hoạch làm việc.

Bành Vũ âm thầm từ phía sau đi tới, lập tức nhảy lên, ghìm chặt Ly cơ.

Ly cơ đang chỉnh lý tóc của chính mình, không nghĩ tới đột nhiên có người ghìm chặt mình.

Ban đầu nàng còn tưởng là Tề Hầu không thể chờ đợi được nữa nhào tới, thế nhưng sau một khắc cũng cảm giác không đúng.

Bởi vì có dây thừng tròng vào cổ nàng.

Ly cơ muốn hô to, Bành Vũ sớm đã được ám chỉ, động tác phải nhanh, còn không cho lên tiếng.

Vì vậy Bành Vũ lập tức nhớ đến không thể để cho "Mị Công chúa" hô to gọi người khác, lập tức từ phía sau bưng kín miệng Ly cơ.

Trên cổ Ly cơ quấn dây thừng, lại bị gắt gao che miệng, chỉ có thể ú ớ, thế nhưng tiếng kêu cũng bị đè nén.

Bành Vũ cũng là lần đầu tiên tự mình động thủ giết người, bởi vậy vô cùng căng thẳng.

Hắn chỉ lo ghìm dây thừng, không chú ý mình ghìm chính là Ly cơ, mà không phải Mị Công chúa.

Khi Ly cơ sắp bị nghẹt thở chết, thình lình nghe có tiếng quát.

"Ai ở nơi đó!?"

"Có thích khách!"

"Có thích khách!!"

"Giết người rồi!"

Lập tức là tiếng bước chân dồn dập, binh lính từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây Ly cơ cùng Bành Vũ.

Bành Vũ sợ đến run rẩy, trực tiếp thả tay.

Ly cơ ngã trên mặt đất, nhất thời đụng phải bụng, hô to.

"Ai ui!"

Nàng bưng bụng của mình kêu thảm thiết.

Bởi vì bốn phía có binh lính xông lại, trong tay cũng có đuốc, một chút đã sáng choang.

Bành Vũ lúc này mới nhìn rõ ràng, người mình ghìm là Ly cơ.

Ly cơ ngã trên mặt đất, đau bụng co ro, trên đất còn có vết máu, đang từ từ tràn ra.

Bành Vũ vừa nhìn thấy nhất thời hoảng rồi, muốn chạy trốn, thế nhưng binh lính đã vây kín.

Lúc này Ngô Củ đi ra.

Phàn Sùng đi theo ở phía sau, quát một tiếng.

"Thích khách to gan, dám ám sát Ly cơ nương nương.

Người đâu! Bắt lấy!"

Binh lính lập tức tiến lên bắt được Bành Vũ.

Bành Vũ căn bản trốn không thoát, lập tức nói:

"Không không không.

Ta không phải thích khách.

Ta không phải thích khách!"

Phàn Sùng nói:

"Nói bậy! Mọi người tận mắt nhìn thấy ngươi dùng dây thừng ghìm cổ Ly cơ nương nương, còn nói chính mình không phải là thích khách?!"

Ly cơ ngã trên mặt đất, cảm giác mình chảy máu, vừa ngẩng đầu còn nhìn thấy Tề Hầu.

Tề Hầu mặt lạnh lùng đứng ở phía sau Ngô Củ.

Dáng dấp kia hoàn toàn không phải thần hồn điên đảo nàng.

Ly cơ phút chốc phát hiện mình bị trúng kế, vội vã hô:

"Vương thượng! Vương thượng cứu ta! Mau gọi y quan! Ta đau bụng! Bụng đau quá!"

Mọi người lại như không nghe thấy Ly cơ nói chuyện.

Phàn Sùng lệnh người bắt Bành Vũ.

Bành Vũ liều mạng biện hộ.

"Vương thượng! Vương thượng! Ta là Bành Vũ! Ta không phải thích khách! Ta không phải thích khách!"

Ngô Củ vào lúc này cười, nói:

"Thích khách to gan, muốn lường gạt Quả nhân? Ngươi tại sao có thể là Bành Vũ.

Bành Vũ rõ ràng ở nhà đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm không phải sao? Ngươi rõ ràng chính là thích khách!"

Bành Vũ bị nói như thế, nhất thời có chút á khẩu không trả lời được.

Hắn là lén lút chạy ra ngoài.

Đâu chỉ một lần, đã nhiều lần lén lút chạy ra ngoài, còn chạy vào trong cung cùng Ly cơ làm chuyện xấu.

Bây giờ hắn cũng không biết nói cái gì cho phải.

Bành Vũ xin tha.

"Vương thượng! Ta thực sự là Bành Vũ! Ta là mà! Ngài nhìn kỹ một chút, nhìn kỹ một chút đi!"

Ngô Củ sao có thể không biết hắn là Bành Vũ, thế nhưng cũng không thừa nhận, lớn tiếng nói:

"Làm càn! Ngươi nếu là Bành Vũ, Quả nhân chính là có mắt không tròng.

Người đâu, đem thích khách to gan ám sát Ly cơ nương nương, mưu hại con của tiên Vương Sở quốc, chém tại chỗ!"

Ngô Củ vừa nói, Bành Vũ sợ đến càng hô to.

"Ta là Bành Vũ.

Ta là người Bành gia! Không thể chém ta! Không thể chém ta!"

Ngô Củ sao không biết hắn là Bành Vũ, sao không biết hắn là người Bành gia? Nhưng muốn giả vờ ngây ngốc.

Nếu thừa nhận hắn là người Bành gia, Bành gia thế lực lớn như vậy, Ngô Củ cũng không thể chém hắn.

Ngô Củ vung tay, Phàn Sùng lập tức nói:

"Chém!"

Binh lính lập tức chém Bành Vũ rớt đầu.

Ly cơ ở ngay bên cạnh kêu sợ hãi.

"A a a a."

Ly cơ còn ngã trên mặt đất, nhìn Bành Vũ bên cạnh nhất thời bắn máu tung tóe, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Tề Hầu giúp cản cho Ngô Củ một chút, không cho máu bắn đến.

Mặc dù tình cảnh chút tình đáng sợ, nhưng Ngô Củ làm Sở Vương nhất định phải nhìn thấy.

Tề Hầu vẫn không muốn cho Ngô Củ nhìn thấy, nhấc tay áo bào che ở trước mặt Ngô Củ.

Ngô Củ cũng không có phản đối.

Ly cơ kêu rên gián đoạn, đã ngất đi.

Ngô Củ không có gì thành ý nói:

"Thích khách đã đền tội, Ly cơ nương nương chịu kinh hách, gọi y quan tới xem một chút đi."

"Dạ."

Phàn Sùng sai người nâng Ly cơ về phòng, sau đó ung dung thong thả cho người đi tìm y quan.

Y quan ung dung thong thả tới.

Tề Hầu cùng Ngô Củ trở lại tiểu tẩm cung.

Tề Hầu cởi áo dính máu ném qua một bên, cười nói:

"Nhị ca, mưu kế này thật là lợi hại."

Ngô Củ cười cười.

Tề Hầu còn nói:

"Bây giờ thế lực Bành thị cũng coi như là rơi đài."

Ngô Củ nói:

"Bành Vũ tự mình đưa tới cửa, không xử hắn, thực sự là lương tâm bất an."

Bọn họ đang nói chuyện, Tử Thanh nhanh chóng đi tới, nói:

"Vương thượng, Quân thượng."

Ngô Củ nói:

"Chuyện gì?"

"Vừa rồi y quan đã bẩm báo, Ly cơ nương nương thân thể khỏe mạnh, con của tiên Vương...!bình an."

Ngô Củ vừa nghe, có chút tiếc nuối.

Ly cơ cũng là mạng lớn, như vậy cũng có thể bình an?

Tề Hầu nhíu nhíu mày.

Ly cơ tuy rằng không phải mang cốt nhục của Hùng Dĩnh, thế nhưng tất cả mọi người đều cho đó là con Hùng Dĩnh.

Nàng cũng sắp sinh, nếu thật sinh ra con trai, thì chính là kẻ địch của Nhị ca, Tề Hầu bởi vậy không quá an tâm.

Ngô Củ thì lại nói:

"Coi như nàng mạng lớn, bất quá trốn được mùng một, tránh không khỏi ngày rằm..."

Ngày hôm sau lâm triều, đã qua giờ Tý, Ngô Củ liền vội vã đi ngủ.

Trong tiểu tẩm cung tuy rằng an bình, nhưng mà Bành Vũ đột nhiên chết, Bành gia liền không thể nghỉ ngơi, nhất thời loạn.

Mọi người nghe nói trong cung có thích khách đóng giả làm tự nhân, ám sát Ly cơ nương nương, đã bị bắt chém tại chỗ.

Ly cơ nương nương thiếu chút sảy thai.

Nhưng mà thích khách này giống hệt Bành Vũ.

Người Bành gia nhanh đi tìm Bành Vũ, kết quả không thấy Bành Vũ trong phủ.

Bởi vì hắn đã sớm đầu lìa khỏi cổ.

Ngày hôm sau vừa rạng sáng có lâm triều.

Ngô Củ tối hôm qua ngủ quá muộn, căn bản dậy không nổi, ôm chăn lười biếng trên giường.

Tề Hầu cười híp mắt đào Ngô Củ ra khỏi ổ chăn, nói:

"Nhị ca ngoan, dậy đi.

Nếu bị nhóm Khanh đại phu thấy được ngươi thế này, chỉ sợ sẽ bị cười nhạo? Mau dậy, rửa mặt liền tỉnh."

Ngô Củ không dậy, bị Tề Hầu lôi rời giường, vẫn là nhắm mắt, thoạt nhìn như bị mộng du.

Tề Hầu thực sự hết cách rồi, tự mình giúp Ngô Củ rửa mặt.

Chờ Ngô Củ ngồi vào bàn ăn sáng, lúc này mới hơi hơi tỉnh lại một ít.

Híp mắt ăn sáng, đã không còn sớm sủa, Ngô Củ nhanh chóng liền đi vào triều.

Ngô Củ tiến vào Lộ Tẩm cung ngồi xuống, lúc này mới cảm giác mình tỉnh, thế nhưng vẫn rất buồn ngủ.

Trên điện Lộ Tẩm cung ngồi hai hàng văn võ bá quan, Ngô Củ nói:

"Các khanh có việc khải tấu."

Có mấy người bước ra nói chuyện, đều liên quan tới trùng kiến.

Mạc Ngao Đấu Kỳ đứng ra bẩm báo một chút sự tình Đan Dương.

Mạc Ngao là một chức quan của Sở quốc.

Thời kỳ trước Sở Vũ Vương, Mạc Ngao là quan địa vị cao nhất, tương đương với quốc tướng.

Bất quá dần dần, bởi vì Mạc Ngao nắm quyền hành quá lớn, Sở Vũ Vương muốn hạ thấp quyền uy Mạc Ngao.

Bây giờ Mạc Ngao đã đứng sau Lệnh Doãn, Tả Tư Mã cùng Hữu Tư Mã.

Bây giờ Sở quốc trên căn bản có hai thế lực lớn.

Đương nhiên chung quanh hai thế lực lớn còn có rất nhiều thế lực nhỏ, thế nhưng không thể so sánh, thực sự quá mức nhỏ bé, không đề cập tới cũng được.

Một thế lực lớn chính là Bành thị.

Bành thị vốn là người Thân quốc tới.

Bởi vì Bảo Thân là sư phó của Hùng Dĩnh mà chậm rãi lớn mạnh.

Mà thế lực lớn còn lại là bị Sở Vương lợi dụng áp chế quyền lực Mạc Ngao, một dòng tộc có lâu đời ở Sở quốc.

Sở Vũ Vương muốn hạ thấp quyền lực Mạc Ngao, nuôi dưỡng Đấu gia, trụ cột là Nhược Ngao thị.

Nhược Ngao thị là quý tộc lâu đời ở Sở quốc, từ khi Sở quốc mới thành lập tới nay.

Ở Sở quốc, Nhược Ngao thị chiếm ở nửa bầu trời.

Sở Vũ Vương vì muốn suy yếu chức quan Mạc Ngao, lập ra chức Lệnh Doãn.

Đấu Bá Bỉ là Lệnh Doãn đầu tiên.

Không có phụ lòng Sở Vũ Vương tin tưởng, rất nhanh đã khống chế được thực quyền của Mạc Ngao, đem Mạc Ngao đẩy xuống sau Tư Mã.

Sở Vũ Vương rất là cao hứng, nhưng mà vấn đề lại tới nữa rồi.

Bởi vì Sở Vũ Vương muốn khống chế địa vị Mạc Ngao, nuôi dưỡng thế lực Nhược Ngao thị.

Sau khi Đấu Bá Bỉ trở thành Lệnh Doãn, Nhược Ngao thị Đấu gia phát triển mạnh mẽ chưa từng có, đã uy hiếp đến địa vị Sở Vũ Vương.

Đấu Bá Bỉ là trung thần trung thành tuyệt đối, nhưng mà toàn bộ Nhược Ngao thị cùng Đấu gia không phải là đều trung thành tuyệt đối.

Thế lực càng lúc càng lớn, cho nên Đấu gia nói cái gì là cái đó, Nhược Ngao thị nói cái gì là cái đó, nắm trong tay toàn bộ Sở quốc.

Đấu Bá Bỉ biết Sở Vũ Vương bắt đầu kiêng kỵ mình, rất là thông minh đưa ra đề nghị để người trong tộc mình là Đấu Kỳ làm Lệnh Doãn.

Sở Vũ Vương vui vẻ tiếp thu.

Nhưng mà Đấu Kỳ cũng là người Nhược Ngao thị Đấu gia, cứ như vậy, Đấu gia vẫn còn chuyên quyền.

Sở Vũ Vương ban đầu vui, sau đó dần dần lại bắt đầu lo lắng.

Đấu Kỳ làm Lệnh Doãn mấy năm, Nhược Ngao thị vẫn mạnh mẽ.

Vào lúc này Sở Vũ Vương liền nghĩ tới Bành thị.

Bảo Thân là sư phó Thái tử, cho Bành gia quyền lợi, cuối cùng bãi miễn chứ Lệnh Doãn của Đấu Kỳ.

Đấu Kỳ rơi xuống làm Mạc Ngao, thăng chức Bảo Thân thành Lệnh Doãn.

Đã như thế, chức quan Mạc Ngao này bởi vì Nhược Ngao thị tồn tại mới bị hạ thấp, lại trở về với Nhược Ngao thị.

Đấu gia cùng Bành gia thâm cừu đại hận cũng cứ như vậy mà có.

Đấu Kỳ ở chức vị Mạc Ngao, cũng không có trách nhiệm cụ thể, Sở Vương để cho bọn họ làm gì liền làm đó, co dãn rất lớn.

Đấu Kỳ hiện tại chủ yếu có nhiệm vụ kiến thiết Đan Dương thành, bởi vậy ở trên triều bẩm báo một chút tiến trình.

Đan Dương thành chính là kinh đô trước đây của Sở quốc.

Sở Văn Vương dời đô về Dĩnh thành, Đan Dương thành bị bỏ.

Sau khi chinh phục La quốc, Sở Vương Hùng Dĩnh di dời người La quốc đến kiến tạo Đan Dương thành, còn có tu sửa đê sông.

Đấu Kỳ hồi bẩm một chút, hết thảy đều rất an ổn, cũng không có gì đáng lo lắng.

Đấu Kỳ bẩm báo xong, có người đứng ra, chần chờ nói:

"Vương thượng, đêm hôm qua...!Bành Vũ đại nhân đột nhiên chết."

Ngô Củ làm sao có thể không biết Bành Vũ đã chết rồi? Dù sao Bành Vũ chết ở trước mặt Ngô Củ.

Tuy rằng lúc đó Tề Hầu dùng tay áo che, thế nhưng Ngô Củ cũng nhìn thấy đại khái.

Bây giờ Ngô Củ lại làm bộ một mặt kinh ngạc nói:

"Chuyện gì xảy ra? Bành khanh thế nào? Xảy ra chuyện gì? Là ai làm?"

Ngô Củ biết rõ còn hỏi.

Mà rất nhiều người căn bản không biết tình huống, dồn dập bàn luận, hết sức kinh ngạc.

Bọn họ cũng không biết Bành Vũ tối hôm qua giả làm tự nhân, bị Ngô Củ cho chém chết.

Người bẩm báo cũng mơ hồ nghe nói tình huống.

Thế nhưng đối mặt Vương thượng, hắn giả vờ ngây ngốc, không thể làm gì khác hơn là nói:

"Chuyện này...!Tựa hồ không phải bị giết, mà là...!là chết bệnh."

Ngô Củ thở dài, nhìn như rất đau xót nói:

"Ai, Bành thị cả nhà trung liệt, chính là tấm gương ở Sở quốc ta.

Quốc lão Bảo Thân đã qua đời chưa nguôi ngoai, Bành khanh cũng qua đời, thật là làm Quả nhân lo lắng."

Bảo Thân chết rồi, Bành Vũ lại chết.

Người dẫn đầu thế lực Bành gia mất đi, bây giờ đắc ý nhất chính là ai? Tất nhiên là Nhược Ngao thị Đấu gia.

Trên triều, một phần ba quan viên là Đấu gia.

Mọi người hưng phấn nhìn nhau.

Vào lúc này Đấu Kỳ đứng ra chắp tay nói:

"Vương thượng nén bi thương, người chết không sống lại được."

Ngô Củ thuận theo khẩu khí nói:

"Đúng vậy, người chết không thể sống lại, chỉ là trong lòng có chút đau thương.

HunhHn Sở quốc vừa mất nhân tài."

Ngô Củ nói vô cùng đường hoàng.

Đấu Kỳ nhân cơ hội nói:

"Vương thượng, quốc lão cùng Bành đại nhân bất hạnh chết bệnh.

Bây giờ Vương thượng mới vừa đăng cơ, đang trong quá trình chấn hưng đất nước.

Sở quốc không thể không có Lệnh Doãn cùng Tư Mã, kính xin Vương thượng mau chóng lập Lệnh Doãn cùng Tư Mã."

Ngô Củ vừa nghe, liền biết Đấu Kỳ muốn làm Lệnh Doãn.

Đấu Kỳ trước kia từng làm Lệnh Doãn, chỉ có điều bị giáng chức quan.

Bây giờ Bảo Thân chết rồi, nếu như nói ai có thể làm Lệnh Doãn, tất nhiên là Đấu Kỳ.

Nhưng mà Ngô Củ là "người từng trải".

Nói tới Tề quốc Xuân Thu chính là Quản Di Ngô, Bảo Thúc Nha, người tài nhiều đếm không xuể.

Mà bọn họ dòng họ đều không giống nhau.

Mà nói tới Sở quốc, người tài ba đa số đều họ Đấu, phóng tầm mắt nhìn lịch sử Lệnh Doãn của Sở quốc, Đấu gia chiếm đa số.

Ngô Củ cần phải thừa nhận, Đấu gia có tài hoa, hơn nữa trung thành tuyệt đối, một lòng vì Sở quốc.

Nhưng mà thế lực của bọn họ quá lớn, cũng tạo thành rất nhiều mầm họa cho Sở quốc.

Tỷ như chuyên quyền, chuyên chính, chỉ cần có người phản đối, ngay lập tức liền bị Đấu gia ép chết, phát triển đến cuối cùng còn xảy ra Đấu gia loạn chính..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio