“Để bồi thường, ngày mai tôi chuẩn bị cho mọi người một bất ngờ!” Elijah mở lời thay đổi bầu không khí.
Nhóm người vốn đã thả lỏng, trong nháy mắt lại căng thẳng trở lại.
Sự bất ngờ mà Elijah chuẩn bị hả....
Advertisement
Không phải lại là một sự lãng mạn đáng xấu hổ nào đó đấy chứ?
“Nhìn dáng vẻ trông đợi của mọi người, tôi cũng yên tâm rồi.” Elijah gật đầu.
Advertisement
Mọi người: Không! Con mắt nào của ông nhìn ra chúng tôi đang trông đợi vậy?
Cự tuyệt sự lãng mạn, tôi sẽ là người đầu tiên!!
.....................
Chuyện của Khương Mỹ Lâm gây ra một đợt sóng gió lớn ở trong nước.
Vượt biên để phạm tội, lại còn livestream toàn quốc, cô ta đúng là người đầu tiên đấy.
Còn về kết cục, khỏi phải nói cũng biết.
Tây liên bang tuy là có không ít nơi đã loại bỏ hình thức xử tử, nhưng vận may của cô ta cũng thật tốt, chính trị ở vùng thuộc thành phố Lancelot vẫn còn tồn tại hình thức xử tử!
Ăn đạn là cái chắc rồi!
Khu vực số phía Tây.
Lúc Khương Nguy Tư nhận được tin Khương Mỹ Lâm đã sa lưới, sắc mặt âm trầm vô cùng đáng sợ.
“Tao biết ngay là Khương Mỹ Lâm không thể nào thành công mà!”
Hắn ta vô cùng cáu gắt, vò đầu bứt tai, thư ký ở bên cạnh cũng tỏ ra căng thẳng: “Cậu hai, hiện giờ dư luận trong nước đã không thể khống chế được nữa rồi, ông chủ vẫn mãi không xuất hiện, hiện giờ trong nội bộ tập đoàn đang lên tiếng chất vấn cậu cả rồi!”
“Khương Lệ Sính và Bạc Thiên Y bắt tay tạo áp lực, tập đoàn Thành Nghiệp e là không kiên trì được bao lâu nữa đâu.”
“Mấy xưởng chế tạo thuốc của tập đoàn mình đều đã bị niêm phong điều tra rồi.”
“Hiện giờ trên mạng đều đang nghi ngờ mũi tiêm thẩm mỹ độc hại kia có liên quan tới chúng ta, nghe nói bên phía quốc hội đã quyết định loại bỏ tư cách đại biểu của ông chủ rồi.”
Khương Nguy Tư nghiến răng: “Đã tới nước này rồi mà Khương Nguy Viễn đang làm gì vậy?”
“Không liên lạc được với cậu cả, điện thoại bên phòng thí nghiệm bên kia cũng không ai nghe máy.”
“Ngoài ra...còn có một chuyện nữa.” Thư ký thấp giọng nói: “Vừa rồi tôi nhận được điện thoại, thống đốc bên kia từ chối gặp mặt chúng ta, chỉ e là chúng ta có thực sự tìm được ông chủ đi chăng nữa, thì đón ông ấy về nước cũng có chút khó khăn……”
Khương Nguy Tư sững sờ: “Không phải anh cả nói là....” Tiếng của hắn ta chợt tắt, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Chắc không phải là ngay từ đầu anh ta đã không có ý định cứu cha đấy chứ!”
Thư ký thầm nghĩ, người anh trai này của ngài, chỉ e là không chỉ không muốn cứu cha ruột, mà còn vứt bỏ cả người em trai ruột là ngài luôn ấy chứ.
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Khương Nguy Tư và thư ký nhìn nhau, trong lòng sinh ra sự cảnh giác.