Anh nhíu mày: “Bạc Khôn nói với mẹ anh, nói bà bị đột quỵ qua đời rồi.”
“Lúc đó anh còn quá bé quá ngu ngốc, Thiên Y cũng chỉ là một đứa nhỏ, bây giờ nghĩ lại……Ngày đó lúc mẹ lái xe đưa anh và Thiên Y đi quá vội vã, cũng quá oán hận……”
“Đều là quá khứ rồi.”
Khương Mạn nắm chặt tay anh, “Đợi tìm được bà ngoại, cả nhà chúng ta lại được đoàn viên.”
Advertisement
“Yên tâm, anh không sao.”
Bạc Hạc Hiên im lặng một lúc: “Nhờ anh ba nhà em liên lạc với một người hộ anh.”
Advertisement
“Ai?”
“Joanna Kiều.”
Khương Mạn nhướng mày: “Liên lạc với người đàn bà đó làm gì?”
Cô nghĩ một lúc: “Chả nhẽ anh nghĩ là cô ta là trung gian của Khương Ngụy Viễn?”
“Anh từ chối hợp tác với Joanna Kiều, đồng nghĩa từ chối thiện chí của cô ta, có nghĩa bây giờ cả đời này cô ta đừng hòng quay lại được Đế Quốc. Mà Lancelot lại nằm ở Liên bang phía Tây, chó cùng đường chắc chắn sẽ phải tìm đồng minh.”
“Mà cô ta chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là Khương Ngụy Viễn.”
“Không cần biết cô ta hay là Khương Nguỵ Viễn, bây giờ bọn chúng chỉ có cách duy nhất chính là tìm người có hoàn cảnh giống mình.”
Bạc Hạc Hiên cười với Khương Mạn: “Nếu bây giờ anh lại cho Joanna Kiều một con đường để đi, em nghĩ xem người đàn bà đó cón bán đứng đồng minh không?”
Khương Mạn híp mắt xì một tiếng: “Bạc Hạc Hiên ơi là Bạc Hạc Hiên…..”
Cái người đàn ông này, đúng là đi một bước tính trước ba bước. Cô ôm lấy mặt anh mãnh liệt hôn một cái.
“Đủ âm hiểm, em thích!”
“Người đàn ông thông minh như thế này, còn bị em lừa tới tay, em thật giỏi! đúng là mình!”
Bạc Hạc Hiên bị cô trêu cho bật cười, sự yêu chiều từ tận đáy lòng trào cả ra ngoài.
“Đúng vậy, không hổ là em, Khương Tiểu Mạn.”
Cũng thật may đó là em, Khương Mạn.
Nếu như Joanna Kiều tính toán, Bạc Hạc Hiên rất nhanh sẽ biết được việc kia là cái gì.
Nhưng mà quá nhanh rồi!
Nhanh tới mức làm cho kế hoạch của cô ta đảo lộn.
Trong điện thoại, giọng của Khương Nhuệ Trạch có chút châm biếm: “Cơ hội chỉ có một, Joanna Kiều, cô phải nắm chắc.”
“À……Bạc Hạc Hiên cũng lợi hại thật, không hổ là người đàn ông tôi yêu.” Joanna Kiều cười.
Khương Nhuệ Trạch cười lạnh: “Muốn chết thì cứ tiếp tục v vãn cậu ta xem.”
“Thôi đi, sống vẫn tốt hơn.” Joanna Kiều sờ lên mái tóc dài của mình, “Tôi đã bán Khương Ngụy Viễn cho các anh rồi, có phải món nợ cũ coi như tính xong, Bạc Hạc Hiên và em gái anh sẽ không tới tìm tôi gây rắc rối nữa chứ?”