Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối qua Khương Mạn ngủ không đủ giấc nên cô ngáp mấy cái, mí mắt cụp xuống.
Sau khoảng nửa tiếng sau thì đến chỗ ăn. Lúc Bạc Hạc Hiên đỗ xe xong, Khương Mạn cũng tỉnh, cô dụi dụi mắt, nghe thấy giọng nói vui vẻ của người đàn ông:
Advertisement
"Dậy ăn thôi nào, Yêu Nhi."
Yêu Nhi?
Advertisement
Cô vô thức nhìn về hàng ghế phía sau, thầm nghĩ, đi ăn cơm anh Bạc còn mang thú cưng theo sao?
Hàng ghế phía sau trống rỗng.
Bạc Hạc Hiên xuống xe, đi qua mở cửa cho cô.
Trên mặt anh nở một nụ cười: "Còn không xuống? Em không đói à?"
Khương Mạn xuống xe, nhìn anh nghi ngờ: "Vừa rồi hình như tôi nghe thấy anh gọi Yêu Nhi? Chú chó săn nhỏ nhà anh cũng ở đây à?"
Ừm, ở đây.
Bạc Hạc Hiên nhìn cô cười nửa miệng:
"Chắc là em nghe nhầm rồi."
Khương Mạn vẫn còn hoài nghi, nhưng cô nhanh chóng bị mùi thơm của lẩu mê hoặc tâm trí.
Bây giờ là giờ ăn trưa nhưng may mà trong nhà hàng không có nhiều người, hai người đeo khẩu trang, sau khi đi vào cũng không thu hút nhiều sự chú ý, thành công đi vào phòng ăn riêng.
Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, ngay từ khi hai người bước vào nhà hàng, cô ấy đã nhận ra bọn họ là ai.
"Bạc Thần, Khương võ thần, em rất thích hai người! Chút nữa có thể cho em xin chữ ký được không ạ?"
Cô bé kiềm chế sự phấn kích và hỏi.
Bạc Hạc Hiên mỉm cười gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Gọi món trước đã, rồi sau đó hãy ký tên, có người sắp đói đến ngủ gục rồi."
Cô bé liếc nhìn Khương Mạn và cố gắng nhịn cười.
Khương Mạn sờ mũi, đưa menu cho Bạc Hạc Hiên: "Anh Bạc gọi món đi."
Ai mời thì người đó gọi món.
Bạc Hạc Hiên không từ chối, anh nhanh chóng gọi món, chọn loại lẩu.
Khương Mạn liếc mắt nhìn, nhanh chóng nói: "Tôi muốn ăn đặc biệt cay!"
“Em không ăn nổi đâu.” Bạc Hạc Hiên phớt lờ cô và chọn vị cay nhẹ.