Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Mạn sụt sịt: “Em no rồi!”
Chị Lam chấn động, “rơi, rơi vào lỗ……no, no rồi?”
Advertisement
Lúc này Khương võ thần còn đang hoảng loạn thì phải hiểu nội tâm của chị Lam là như thế nào.
Cô ấy siết chặt lấy điện thoại nói: “Chị dẫn theo Lộ Lộ ra bãi xe đợi em, đừng nói cho bất kỳ ai, không……chị đừng đi, chị ở lại ổn định đại cục.”
Advertisement
“Em về nhà trước, đừng nói tung tích của em, em phải yên tĩnh một mình đã!!”
Lòng chị Lam cũng loạn thành một đống, đi ra một góc nhỏ giọng: “Rốt cuộc có chuyện gì? Em chưa tỉnh hẳn à? con nhóc thối này đừng doạ chị……”
Khương Mạn lại im lặng một lúc, sau đó trên mặt nở một nụ cười không còn gì tiếc nuối, lúc đó cảm giác như hiểu hết chuyện hồng trần trên thế gian này rồi.
“Chị, chị có cách nào không? Hay giúp em mua một tấm vé đi……” Khương Mạn cười trong nước mắt.
Chị Lam: “……Em định đi đâu?”
“Sao hoả, hay là mặt trăng cũng được.” Khương Mạn hít một hơi: “Em không kén chọn đâu, hành tinh nào cũng được, nếu không quen phi hành gia nào thì đưa em về quá khứ cũng được.”
“Em không còn gì lưu luyến với trái đất này nữa rồi……”
Trên tầng cao nhất của bệnh viện Khương Mạn run run nước mắt chảy ra, miệng gắng gượng nở một nụ cười.
Nghe tới đây chị Lam vẫn chưa hiểu chuyện gì cả. Đầu bên kia chị Lam cười một tràng dài, sau đó vô tình nói một câu: “Ngày xưa vị tráng sĩ nào nói, nếu bị bôi nhọ thanh danh mà đổi được mười bát cơm trắng thì có bôi nhọ bao nhiêu lần em cũng chả thèm quan tâm?”
“Dám làm dám chịu, Khương Mạn em đừng có trốn, không là chị coi thường em đó!”
“Hơn nữa, em trốn nổi không……”
Bộp!
Khương Mạn dập máy luôn, còn chưa thử sao chị biết em chạy nổi hay không?
Kiếp trước của cô……Ài! Cả hai kiếp đều chưa từng làm chuyện cầm thú thế này!!!
Không dựa được vào chị Lam thì dựa vào bản thân vậy. Khương Mạn đang định chuồn lẹ thì nghe được tiếng đàn ông trầm ấm ở phía sau.
“Em có chắc bản thân không còn lưu luyến gì với trái đất không?”
“Yêu Nhi.”
Giọng người đàn ông trầm thấp, đầy gợi cảm, thở gấp và giọng khàn khàn hơn so với những gì cô nhớ. Nhưng âm cuối như đang văng vẳng bên tai cô, còn mang theo hơi thở ấm áp khiến cô nghĩ về chiếc bánh crepe trứng đêm qua...