Cái chương trình ‘Cuộc sống khác’ này ác là ác ở chỗ, từ giây phút các khách mời giao nộp điện thoại ra là đã bắt đầu quay trực tiếp rồi!
Đúng! Là phát sóng trực tiếp! Không phải ghi hình rồi phát sóng sau!
Advertisement
Không chỉ khách mời mà ngay cả cư dân mạng cũng không biết.
Cho nên khi ê-kíp chương trình đột nhiên phát sóng trực tiếp, cư dân mạng đều ngơ ngác luôn.
Khương Mạn nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng nói lười biếng: “Người là sắt, cơm là thép, không ăn một lúc là đói muốn xỉu.”
“Nói chuyện là không thể, không được ăn, không có sức nói.”
Sau đó, cô liền dứt khoát im miệng luôn, mặc kệ A Tam quấy rầy thế nào thì cô cũng đều im thin thít.
Không cho ăn, không phối hợp.
Lần này tổng cộng có sáu khách mời, trong đó có một khách mời bí mật vẫn chưa được công bố.
Còn lại bốn người, ai cũng có nhiều fan hơn Khương Mạn, hơn nữa lại rất có năng lực.
Người xem livestream càng ngày càng nhiều, nhưng lại không mấy ai quan tâm tới khung hình của Khương Mạn, fan đều chạy đến xem khung hình của thần tượng nhà mình.
Xe chạy chừng bảy tám tiếng, cuối cùng cũng tới nơi, bên ngoài trời đã tối đen rồi, xung quanh tối mịt, cứ như là đến nơi thâm sơn cùng cốc vậy.
“Đoạn đường tiếp theo xe không đi vào được, phải đi bộ rồi.”
A Tam vác máy móc xuống xe, toàn bộ quá trình, camera nhắm thẳng vào Khương Mạn, chuẩn bị quay lại biểu cảm thay đổi đầu tiên của đối phương.
Sau khi Khương Mạn xuống xe, chân giẫm xuống vũng bùn, đầu cô không hề cúi xuống, bước qua một bên vận động chân tay trước, sau đó hít sâu một hơi.
“Rất biết tìm chỗ đấy chứ, chất lượng không khí đạt tiêu chuẩn đấy.”
A Tam: “???” Sao phản ứng của cô lại khác người vậy?
Anh ta để ý thấy trên kênh livestream có không ít người cũng chú ý tới Khương Mạn rồi.
(Khương Mạn vậy mà cũng tham gia chương trình này à?)
(Ê-kíp chương trình rốt cuộc là chọn cái địa điểm tồi tàn gì vậy, tối như hũ nút, chả có lấy một bóng người, chương trình kinh dị sao?)
(Không biết diễn viên võ thuật Khương mà đối đầu với quỷ thì kẻ nào dọa chết kẻ nào nhỉ?)
(Ê-kíp chương trình bắt đầu làm loạn rồi, vừa rồi Điềm Điềm suýt chút nữa bị hành cho phát khóc, chờ đợi phản ứng của Khương Mạn.)
A Tam vội vàng nói: “Phải tự xách hành lí của bản thân, nhân viên công tác không được phép giúp đỡ.”
“Được.” Khương Mạn rất dễ nói chuyện, đi thẳng ra sau xe xách vali của mình, lại nhìn đống dụng cụ của ê-kíp chương trình, hỏi một câu:
“Các anh có cần tôi giúp không?”
A Tam cười: “Chị cứ lo cho bản thân trước đi, nhưng mà nói trước, kể từ giờ trở đi, trừ khi gặp phải trường hợp nguy hiểm đến tính mạng hoặc tình huống cấp bách, bọn em sẽ không giúp đỡ chị bất cứ chuyện gì đâu đấy nhé.”