Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nụ cười trên mặt Lan Quy biến mất, hắn đột nhiên đứng lên, một cái bóng cao lớn che khuất Bất Ly. Sau khi thở vài hơi, khóe miệng hắn giật giật, xoay người trở lại bên bàn, hắn rút ra một thanh Đường đao, sải bước về phía Tôn hoàng hậu, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
"Thân là hoàng hậu mà làm loạn hoàng cung, ngoại tình, đáng chết!"
Lan Quy lúc này bạo ngược như ác ma, tâm trạng khó đoán như quỷ!
Một bóng người đột nhiên bước tới, Bất Ly ngẩng đầu nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Có thú vị không?"
Lan Quy nhướng mày, sát khí trên người tiêu tan như thủy triều xuống, nụ cười khó đoán lại hiện trên khóe môi.
"Cuối cùng ngươi cũng không gọi ta là Bệ hạ nữa rồi?"
Mắt Bất Ly run lên, chậm rãi cúi đầu xuống.
Lan Quy hít nhẹ một hơi, ý cười trong mắt biến mất, vẻ mặt lại trở nên tinh quái, buồn chán nói: "Thật sự rất nhàm chán."
"Ném Tôn hoàng hậu và gian phu vào bạo thất."
Lan Quy uể oải nói, trước khi Tôn hoàng hậu bị lôi đi, hắn ném vào tay nàng ta một con dao găm, giọng nói dịu dàng đến mức khiến người ta lạnh sống lưng:
"Nếu ngươi bằng lòng tự tay git chết gian phu của mình và sống sót sau bảy ngày trong bạo thất, trẫm sẽ vẫn coi ngươi như hoàng hậu của mình và bảo đảm trên dưới Tôn gia nhà người nhiều đời không phải lo cơm ăn áo mặc."
Khoảnh khắc đó, đôi mắt của Tôn hoàng hậu như có hy vọng trở lại. Vì miệng của nàng ta đã bị bịt lại nên không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào... Nhưng ngay cả khi bị kéo đi, nàng ta nhìn chằm chằm vào nội điện với ánh mắt phẫn uất. Người nàng ta đang nhìn... là Bất Ly!
Trong đại điện chỉ còn lại Lan Quy và Bất Ly, cửa điện đã đóng lại.
Giọng nói của Bất Ly có chút thê lương... nhưng chắc chắn lạ thường: "Ngài đang lừa nàng ta..."
"Đêm qua cả Tôn gia đều đã chết hết trong phủ rồi."
"Ở trong bạo thất bảy ngày, nàng ta chắc chắn không thể sống sót. Cho dù nàng ta còn có thể thở thoi thóp thì ngài vẫn sẽ giết nàng ta!"
Bất Ly giương mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như dao, đáy mắt tích tụ một tia lửa lạnh giống như không thể tin nổi, như đang nhìn một người xa lạ.
"Tôn thừa tướng là thầy của ngài!"
"Vậy thì sao nào..." Lan Quy bình tĩnh hỏi lại, bước tới gần Bất Ly, giơ thanh Đường đao lên từ từ chỉ vào hắn ta, mũi đao khiêu khích đặt dưới cằm Bất Ly:
"Hắn đã rất nhiều lần khuyên ta giết ngươi, ngươi quên rồi sao?"
“Bệ hạ không giết ông ta không phải vì nô tài.” Giọng nói của Bất Ly lạnh lùng hơn, hắn ta nhìn Lan Quy chằm chằm: “Là bởi vì ông ta đã từng nhìn thấy dáng vẻ ti tiện, thấp hèn nhất của bệ hạ!
Lan Quy cười thành tiếng, lưỡi đao chém xuống. Ngay sau đó, "hắn ta" bị Lan Quy bóp cổ và kéo đến bên giường, đè hắn ta xuống một cách thô lỗ.