Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Vân Sênh chớp chớp mắt: “Sao thế ạ?”
“Không có gì, chỉ là lát nữa có mấy cảnh quay, hay là cháu tránh mặt đi một lúc? Bác sợ cháu không chịu nổi k ích thích.”
Advertisement
Đồng chí lão Vân tốt bụng hỏi.
Sắc mặt anh hai Khương không tốt lắm, nội dung bộ phim này của bác rốt cuộc là k ích thích cỡ nào vậy?
Advertisement
Kịch bản là thứ mà ngoại trừ bản thân diễn viên và đạo diễn, thì không ai có quyền được xem, Khương Vân Sênh cũng là người trong ngành, cho nên biết quy tắc này.
Nhưng mà, em gái nhà anh không phải là thế vai thái giám hay sao?
Trên mạng truyền tai nhau, Bạc Hạc Hiên diễn vai bạo quân Lan Quy cùng với nhân vật Bất Ly của em gái anh là quan hệ quân thần, về lý mà nói thì rất nghiêm túc mới phải ……
Vậy cái k ích thích.....là từ đâu mà tới vậy?
Ngay vào lúc anh hai Khương đang thấp thỏm bất an, cảnh quay của ‘Chiến cốt’ đã bắt đầu rồi.
Diễn viên, sau một giây đã nhập vai!
……
Ly viện.
Phủ đệ mà Lan Quy ban cho Bất Ly.
“Chúc mừng Bất Ly đại nhân, kể từ hôm nay ngài chính là đốc sát viện chủ, người giám sát bách quan, đây là sự tín nhiệm mà bệ hạ dành cho ngài đấy.”
Công công tuyên chỉ nói với vẻ mặt nịnh hót.
‘Nam, tử’ khoác áo lông trắng ngồi trong căn nhà đơn sơ, bàn tay phủ trên cây đàn, không đứng dậy tiếp chỉ, bầu không khí vô cùng khó xử.
Thiếu niên mặc y phục màu đỏ ở bên cạnh tiến lên phía trước, chính là thị vệ theo sát bên cạnh Bất Ly——Dư Cẩm.
Hắn ta thay mặt tiếp chỉ, nhẹ giọng nói: “Viện chủ nhà ta trong người không khỏe, Lý công công xin đừng trách tội, trong lòng ngài ấy cũng rất vui mừng.”
“Dư thị vệ nói gì vậy, tiểu nhân đương nhiên là hiểu mà, sau này còn cần Ly viện chủ cất nhắc thêm ấy chứ.”
Công công tuyên chỉ sau khi nhận ngân lượng mà Dư Cẩm đưa cho, mới dẫn người rời đi.
“Chủ tử, thánh chỉ này……” Dư Cẩm nhìn bóng lưng Bất Ly, hiển nhiên có chút do dự.
‘Nam tử’ chầm chậm đứng dậy, liền thấy mái tóc dài phủ lên bờ vai, trên gương mặt phi giới tính là biểu cảm trầm lặng như hồ nước chết.
Gương mặt ấy trắng bệch như tuyết.