Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Bất Ly không đổi, căn bản không để ý tới hắn.
Hạ nhân trong phủ chuẩn bị xe ngựa xong, trước khi Bất Ly lên xe ngựa nói với Dư Cẩm: “Hôm nay ngươi nghỉ ngơi đi, không cần đi theo.”
Advertisement
Dư Cẩm cúi thấp đầu: “Thân thể của chủ tử không tốt, tiết trời giá lạnh, bỉ chức đã chuẩn bị lò ủ ấm cầm tay.”
Bất Ly lạnh nhạt nhìn lò ủ tay mà hắn đưa tới, sau khi nhận lấy, một mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra.
Ánh mắt ‘hắn ta’ hơi trầm xuống, nhìn người thị vệ trẻ tuổi của mình.
Advertisement
“Dư Cẩm, ngươi đi theo bên cạnh ta bao nhiêu năm rồi?”
“Chủ tử, đã năm năm rồi.”
“Năm năm à……” Bất Ly rũ mắt xuống.
Năm năm trước, Lan Quy giam cầm Kỷ thái hậu, cũng kể từ năm đó, hắn từng bước, từng bước một thu quyền lực kiểm soát vào trong tay mình.
Hóa ra là từ sớm như vậy……
Đã gài tai mắt ở bên cạnh mình rồi sao?
Bất Ly cười nụ cười u ám, đây chính là sự tín nhiệm trong miệng của đế vương?
“Năm năm này, vất vả cho ngươi rồi.”
Bất Ly đột nhiên vươn tay, vuốt lên gương mặt của Dư Cẩm.
Thiếu niên sững sờ ngẩng đầu, đối diện với gương mặt phi giới tính, lúc đó, trong mắt thiếu niên chỉ có sự sợ hãi.
“Hôm đó là ngươi dẫn Lý Phương vào cung gặp bệ hạ đúng không?
Bất Ly mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có một chút ý cười nào.
Thế nhân chỉ biết Bất Ly ‘hắn ta’ dựa vào thánh sủng của Lan Quy mà bò lên được địa vị ngày hôm nay, nhưng lại quên rằng, năm xưa khi Lan Quy vẫn chỉ là một con rối, Bất Ly đã ở bên cạnh hắn rồi.
Nhưng Dư Cẩm lại biết.
‘Nam tử’ trước mặt này không chỉ là một luyến sủng của vị thánh thượng kia!
Càng là ‘đôi mắt’, là ‘cái đầu’ của vị đó!
Lan Quy tàn bạo vô tình.
Nhưng Bất Ly ‘hắn ta’ cũng máu lạnh và độc ác không kém!
Chỉ là những kẻ từng thấy được thủ đoạn của ‘hắn ta’, thì đều đã là ma dưới địa ngục rồi!
Cùng lúc với việc Lan Quy dần nắm quyền, thì Bất Ly lại dần thu tay lại, khiến cho những tên đại thần kia liền sẹo là quên đi cơn đau cũ.……
Người mà bọn họ dè bỉu vì khiếm khuyết này, có thủ đoạn độc ác cỡ nào chứ!