Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả đoàn làm phim biến thành pikachu vàng mà hai người lại nỡ làm người sao?
Mắng thì mắng nhưng mọi người vẫn quyết không tháo mặt nạ.
Advertisement
Hai anh em nhà họ Khương sốc nặng, Khương Nhuệ Trạch không nhịn được nói: “Sao bảo sau khi thành lập tổ quốc, không thành tinh cơ mà. Hay là thế giới thay đổi rồi……”
Khương Vân Sênh vừa bình tĩnh lại một chút, nhìn em gái mình và Bạc Hạc Hiên dắt tay nhau, lòng lại u sầu.
Advertisement
Anh ta nhìn Khương Nhuệ Trạch: “Mày còn cười được?”
Khương husky: “Gì vậy?”
Cười là phạm pháp à?
Khương Vân Sênh không muốn nói chuyện với đứa đần, Bạc Hạc Hiên đi đón Arthur, Khương Vân Sênh nhân cơ hội này kéo em gái mình tới một góc.
“Anh hai không lạnh à?”
Khương Mạn co lại như một quả bóng, ánh mắt thì bay tới tiệm lẩu dê. Muốn đi quá, muốn ăn quá…….
Đám pikachu kia đã ngồi vào chỗ hết rồi, bắt đầu cho nồi lên rồi, bây giờ mà không đi là hết thịt mất…..
“Nghe nói em và Hạc Hiên có bàn về một số vấn đề học thuật?” Khương Vân Sênh nói thẳng không lòng vòng.
Lòng Khương Mạn động một cái, tự nhiên không muốn ăn nữa.
Cả mặt cô là vẻ mơ hồ “Hả?” một tiếng, giống như không hiểu Khương Vân Sênh đang nói gì, “Nói chuyện học thuật cái gì cơ?”
Anh hai Khương nghi hoặc, hay thằng ba nó nói nhảm nhỉ, em gái ngơ ngác như cũ, cái gì cũng không biết?
“Thì mấy cái liên quan tới endorphin và dopamine ấy.”
Khương Mạn mới trợn mắt hiểu rõ chuyện gì. “Chuyện này em có hiểu đâu, ở đại học em học văn hoá tệ lắm.” Khương Mạn nói xong còn chỉ vào trong tiệm: “Anh hai, nồi lên rồi kìa, em phải đi ăn trước đã!”
Nói xong thì xoạt cái quay người đi vào tiệm. Khương Vân Sênh nhìn dáng vẻ bỏ chạy của em mình, lòng chỉ nảy ra hai chữ: Xong rồi……
Lúc trước còn chưa biết giả vờ, bây giờ thì……. Hình như học được cách giả vờ rồi đấy!
“Cậu không vào à?”
Giọng nam vang lên sau lưng anh ta, Khương Vân Sênh quay đầu nhìn Bạc Hạc Hiên, bên cạnh anh ta cũng có một con pikachu, chính là Arthur.
“Đi tìm cô con đi.” Bạc Hạc Hiên cúi đầu nói, Arthur ngay lập tức đi tìm Khương Mạn.
Khoé miệng Khương Vân Sênh giật giật một cái, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh ta.
Trên mặt Bạc Hạc Hiên treo một nụ cười: “Khương Nhuệ Trạch lại nói linh tinh gì à?”