Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời tới bên mồm mà Khương Vân Sênh tự nhiên không biết nên nói như thế nào, anh nhìn vào em gái mình đang ngồi trong tiệm lẩu dê. Nụ cười trên miệng có chút bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn vào Bạc Hạc Hiên nói: “Thôi bỏ đi, nếu em gái thích cậu người làm anh như tôi đây cũng không ngăn được, chỉ có điều trước mắt cậu cũng chưa chắc sẽ thành công.”
Advertisement
“Còn anh đừng chen chân vào là được.” Bạc Hạc Hiên cười cười.
Khương Vân Sênh liếc hắn một cái, “Tôi vẫn phải nói trước, cậu không được bắt nạt em ấy.”
Advertisement
Bạc Hạc Hiên: “Tôi bắt nạt nổi không?”
Khương Vân Sênh: “……” Hình như là đúng vậy….. không thể bắt nạt được.
“Thế thì cũng tự khống chế dopamine trong người mình đi, đừng có để máu lên não nhanh!” Khương Vân Sênh cảnh cáo anh ta: “Khi chưa xác định rõ quan hệ không được làm chuyện gì quá phận!”
Bạc Hạc Hiên hỏi lại một câu: “Thế sau khi xác nhận quan hệ thì sao?”
Anh hai Khương hít một hơi rồi không nói được gì nữa. Chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta một cái rồi quay người đi vào tiệm lẩu.
Trong tiệm lẩu dê mọi người đang hăng hái ăn uống, chỉ sợ ăn chậm là hết thịt để ăn. Một mình Khương Mạn làm chiến sĩ diệt mồi thì thôi đi, bây giờ còn có thêm Arthur sức ăn cũng không kém!
“Tôi chắc chắn, Arthur chính là cháu ruột của Khương võ thần.”
“Chắc chắn, tôi nhìn cái sức ăn này, làm gì có đứa nào cùng tuổi mà ăn nổi. Nói là con ruột của Khương võ thần còn có người tin ấy chứ!”
“Trong dạ dày của hai người có lỗ đen vũ trụ à?”
Bữa ăn cuối cùng biến thành màn trình diễn ăn uống của Khương Mạn và Arthur. Sau khi ăn xong nhóm người quay về chỗ nhà nghỉ để nghỉ ngơi. Nhà nghỉ này đã chật cứng rồi nên vài ngày nay Khương Nhuệ Trạch và Khương Vân Sênh đành phải ở nhà nghỉ bên cạnh.
“Anh hai kéo em làm gì, chúng ta đi trông coi, tên Hạc Hiên hay nhân cơ hội lắm.”
Khương Nhuệ Trạch còn thêm một câu: “Cái thằng nhóc Arthur kia cũng không ngoan hiền gì, nó chính là trợ thủ cho tên Hạc Hiên kia!”
“Mày cản nổi không?” Khương Vân Sênh thở dài, “Mày không gây rắc rối đã là tốt lắm rồi.”
Mày đã bao lần ngu ngốc cho người ta thêm cơ hội rồi, không tự giác nổi à!
“Anh hai anh vậy là không đúng rồi, anh bị tên Hạc Hiên mua chuộc rồi à? Anh và hắn vừa nói cái gì với nhau?”