Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chắc chắn luôn ạ!” Tự Thiên Sách ngoáy ngoáy lỗ tai: “Đến đầu cháu còn ong hết cả lên đây này.”
Bạc Hạc Hiên khụ một tiếng, ngước mắt lên nhìn hai người.
Advertisement
Lão Vân và Thiên Sách lập tức làm vẻ tôi không nhìn, tôi không nói, tôi không nghe. Biết là cậu bênh rồi, chúng tôi không nói nữa là được chứ gì?
Bạc Hạc Hiên không thèm để ý bọn họ, đi sang bên cạnh gọi điện thoại.
Advertisement
Lão Vân và Thiên Sách nói nhỏ với nhau: “Còn chưa lừa được người ta về tay, mà đã bảo vệ thế rồi……”
“Cháu thấy sắp lừa được rồi.” Thiên Sách như nhìn thấu mọi chuyện: “Còn dùng chung một cái cốc giữ nhiệt, bác không biết sáng nay lúc Khương Mạn đi, trong mắt bọn họ có bao nhiêu quyến luyến đâu…….”
Lão Vân sờ cằm: “BE là Lan Quy và Bất Ly trong phim, còn hai đứa này sắp HE rồi hả? thế bác cũng coi như là làm nguyệt lão? Có phải nên phát lì xì cho nguyệt lão không?”
(BE bad ending, HE happy ending)
Trong khi hai người thì thầm to nhỏ, thì Bạc Hạc Hiên đang nghe điện thoại, cau mày nói: “Khương Tử Mặc về nước?”
“Cậu ta đang ở chỗ nào?”
Người trong điện thoại trả lời: “Chiều nay là tới sân bay quốc tế Bắc Thành…..”
Buổi chiều?
Sắc mặt Bạc Hạc Hiên khẽ biến, Yêu Nhi cũng là chiều nay về tới nơi nhỉ?
“Cậu ta về nước để làm gì?”
“Hình như là đi diễn nhạc hội, nhưng mà bảo mật thông tin với bên ngoài, đến mấy toà soạn cũng không biết nine ở trong nước…..”
Sân bay Bắc Thành phòng chờ VIP. Một người đàn ông ngồi ở trong một góc, trên mặt đeo kính, người khoác áo gió, để kiểu tóc không ngắn cũng không dài, màu tóc nhạt màu bồng bềnh. Mặc dù đeo khẩu trang nhưng vẫn nhìn ra đường nét thanh tú trên khuôn mặt,
Có thể thấy anh ta rất cao, hơi gầy, anh ta dựa vào tường, hai tay khoanh lại như đang tự ôm lấy mình, màu da có vẻ nhợt nhạt. Giống như một con ma cà rồng xinh đẹp lưu lạc chốn nhân gian.
Chiếc tai nghe như chặn mọi âm thanh của thế giới bên ngoài, người đàn ông giống như đang ngủ, môi mắt nhắm chặt như đang gặp một cơn ác mộng. Ở cái ghế cách đó không xa còn có vài hành khách khác, trong đó có mấy cô bé đang thời kỳ thanh thiếu niên lấy điện thoại ra chụp trộm.
“Anh trai này đẹp trai thật……có khi bỏ khẩu trang ra lại không đẹp trai như thế nữa.”
Cô ấy cất chiếc điện thoại đi, vì bỗng nhiên một giọng nữ trưởng thành vang lên bên cạnh, đối phương dùng tiếng Đế Quốc nói nhưng có chút không lưu loát.