】 Suy nghĩ của Nguyệt Nhi
Nhìn thấy một đôi có tình nhưng không thể thành thân thuộc, thực là một chuyện rất khó chịu.
Nhất là thấy quận chúa cùng Thành công tử cãi cọ, ta lại càng khó chịu hơn.
Ta cùng Quận chúa ngồi trong một chiếc xe ngựa, Lương đại phu cùng A Vân công tử lại ngồi trên một chiếc xe khác. Giờ đây chỉ còn hai người ở chung, ta nhịn không được muốn nói gì đó, nhất là đối với quận chúa kỳ quái như bây giờ.
Thật vất vả Thành công tử mới tỉnh, quận chúa mỗi ngày nghĩ tới Thành công tử lập tức chạy tới thăm, ta cũng biết điều đứng ở bên ngoài không quấy rầy hai người bọn họ. Thế nhưng, trừ bỏ thanh âm tranh cãi được truyền ra ngoài cửa, ta còn thấy khuôn mặt quận chúa lạnh băng như tuyết bước ra khỏi phòng.
Quận chúa nguyện ý ăn cơm, quận chúa nguyện ý ăn canh -- nhưng lại hoàn toàn không muốn nói bất cứ gì. Khi bị chọc nóng nảy, nàng cũng chỉ gật gật đầu, hay đơn giản đáp lại vài tiếng. Nhìn quận chúa thân mình gầy yếu ngồi trong xe ngựa rực rỡ xa hoa, dù là ai cũng đều cảm thấy đau lòng.
"Quận chúa..." Ta nhẹ giọng hô.
Quận chúa không phản ứng gì, đến khi ta kêu vài tiếng, nàng mới chậm rãi đưa mắt nhìn về phía ta.
"Ách..." Thấy quận chúa đã nhìn lại, nhưng ta đột nhiên chẳng biết nên nói gì, chỉ có thể kéo đề tài, "Thật tốt quá, quận chúa ngài rốt cục có thể trở về bên Vương gia rồi."
Quận chúa khẽ mỉm cười, nhưng nháy mặt lại tiêu mất.
"Quận chúa, Thành công tử hắn sau này sẽ đến kinh vấn an ngài chứ?" Ta hỏi.
Quận chúa lập tức nhìn về phía ta, quả nhiên đề tài về Thành công tử nàng luôn phản ứng nhanh như vậy, nhưng sắc mặt vẫn là lạnh lùng, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Không biết."
"Vì cái gì..."
Không đợi ta nói hết câu hỏi, quận chúa lại nói: "Nguyệt Nhi, ta muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, được chứ."
"Thực xin lỗi, quận chúa." Ta nhanh chóng im lặng.
Một thoáng sau trong xe đã im ắng, chỉ còn tiếng bánh xe lăn lộn cùng thanh âm của vó ngựa bên ngoài xe. Quận chúa nhắm mắt lại, nhưng ta biết nàng không ngủ, có lẽ vì thấy phiền khi ta không ngừng đặt câu hỏi, mới không muốn mở mắt ra.
Dần dần, ta cảm thấy sắc mặt quận chúa như có chút tái nhợt, lập tức ý thức được xe này tuy nói cao cấp, nhưng vẫn chút xóc nảy, mà thân hình quận chúa vốn không hảo... Ta chợt nghĩ tới hoa quế cao Thành công tử giao cho ta trước khi đi.
Giờ có nên cấp quận chúa ăn hay không? Phân tán một chút sự chú ý của nàng cũng tốt.
"Quận chúa..." Ta nâng lên lá gan mới dám mở miệng, một bên đưa chiếc bọc chứa hòm hoa quế cao đến trước mặt nàng.
Sau một lúc lâu, quận chúa mới mở mắt nhìn về phía ta.
"Quận chúa, đây là hoa quế cao, ngài dùng chút đi." Ta mở miệng nói.
Quận chúa đưa ánh mắt hướng xuống chiếc hòm trong tay ta, sắc mặt thoáng kinh ngạc, rồi mở miệng chậm rãi nói: "Ta... Không đói bụng."
"Chính là..." Ta thiếu chút nữa muốn nói "Đây là Thành công tử làm cho ngài", nhưng nghĩ tới lời dặn của Thành công tử, lại dừng miệng kịp.
"Làm sao?" Quận chúa nghi hoặc hỏi.
"Cái này..." Ta quyết tâm, nếu nói cho quận chúa đây là hoa quế cao Thành công tử làm cho nàng, không chừng quận chúa sẽ tha thứ cho Thành công tử, mặc kệ Thành công tử phạm sai điều gì.
"Rốt cuộc làm sao?" Quận chúa nhíu mày.
Ta mấp máy miệng, nói : "Đây là trước khi đi Thành công tử nhờ ta đem cho ngài ăn trên đường, là hắn làm riêng cho ngài."
Quận chúa không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chiếc hòm trong tay ta.
"Ngày cứu quận chúa trở về là sinh nhật ngài, ta nói việc này cho Thành công tử, nói ngài yêu nhất ăn hoa quế cao. Nhưng quanh đây không thể mua, Thành công tử nói hắn biết làm. Ta nghĩ, ngày đó là hắn đặc biệt vào trong rừng trích hoa quế, ngài còn nhớ rõ khóm cây hoa quế kia... Quận chúa, ngài làm sao vậy?" Ta vừa nói đã phát hiện quận chúa thậm chí bắt đầu rơi lệ, đây là việc nên vui, tại sao lại khóc?
"Quận chúa ngài đừng dọa ta!" Thanh âm ta cũng run rẩy, vốn muốn cho quận chúa vui vẻ, sao nàng lại khóc.
Ta vội ngồi xuống bên cạnh quận chúa, rút khăn tay giúp nàng lau nước mắt, đau lòng nói: "Ngài không thích ăn ta sẽ thu lại... Ai, đều tại ta, Thành công tử cũng không cho ta nói hắn làm, đều tại ta không nghe lời... Đều tại ta!"
Ngay khi ta đang muốn cất chiếc hòm đi, quận chúa lại vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy nó.
"Quận chúa..." Ta ngẩn người, chỉ có thể đưa chiếc hòm tới.
Đây là một chiếc hòm rất đẹp, nếu không nhìn kỹ sẽ khó thấy hết được hoa văn trên chiếc hòm. Từng đóa mẫu đơn đan xen vào nhau được khắc trên nền thuần trắng, chạm trổ tinh tế tỉ mỉ thể hiện sự tinh xảo của hòm.
Từng giọt nước mắt của quận chúa rơi trên những đóa mẫu đơn, một hồi sau, nàng mới chậm rãi mở hòm ra, mùi hoa quế cao tản ra xông vào mũi, khiến ta vốn chẳng đói bụng cũng không nhịn được thèm thuồng. Trong hòm đầy tràn hoa quế cao, từng khối được sắp chỉnh tể theo hàng, màu trắng của hoa quế cao cũng giống như chiếc hòm trắng thuần khiết, nhìn có thể cảm nhận được Thành công tử đem những chiếc hoa quế cao này đặt vào hòm đã có bao nhiêu cẩn thận.
Nhìn kỹ, trong góc hòm còn đặt một tiểu túi gấm, ta vừa định hỏi lại thấy quận chúa đã đưa tay cầm lấy túi gấm kia, vội vàng mở ra.
Quận chúa nhìn nhìn bên trong, rồi nhẹ nhàng nghiêng túi gấm, đem đồ vật bên trong xuất lên trên tay.
Ta nghĩ rằng bên trong sẽ là một phong thơ hay trang sức gì đó, nhưng không phải. Đó là những viên gì đó đen tuyền, ta nghĩ nghĩ, rồi chợt hiểu, đó là ô mai. Trong lòng ta âm thầm thở dài, Thành công tử sợ quận chúa ở trên xe không thoải mái, nên mới chuẩn bị riêng cho quận chúa ăn.
Quận chúa một tay nắm lấy những viên ô mai, một tay lại che lên miệng. Thân mình nàng bởi nén khóc mà run nhè nhẹ.
"Quận chúa..." Lần này thì mắt của ta cũng ướt theo.
Nam tử chu đáo như vậy là lần đầu tiên ta gặp, sợ có đốt đèn lồng cũng tìm không ra. Nhưng mấy ngày nay, sự chăm sóc của Thành công tử đối với quận chúa như từng bức họa không ngừng bay lượn trong đầu. Mỗi khi trời tối, đều là Thành công tử giúp quận chúa đốt nóng nước tắm, cũng là hắn mang từng thùng nước đến bồn tắm cho nàng. Mỗi ngày, Thành công tử cũng đều bảo cho quận chúa một chén chè hay thuốc uống, chưa bao giờ gián đoạn. Trời lạnh, Thành công tử cũng đều chạy tới hỏi ta quận chúa buổi tối ngủ có ngon không, có đủ ấm không...
"Quận chúa..." Ta thật sự nhịn không được, nhẹ giọng khuyên nhủ, "Ngài tha thứ Thành công tử đi, đừng tức giận, được không?..."
Quận chúa không trả lời, chỉ là khóc, trong tay vẫn gắt gao nắm chặt mấy viên ô mai kia.
Lệ từng giọt rơi xuống chiếc hòm tinh xảo trắng thuần, rơi trên những chiếc hoa quế cao, ta cũng không nhịn được khóc, không biết nên an ủi quận chúa thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, hi vọng nàng đừng quá thương tâm.
Thật lâu sau đó, quận chúa mới nghẹn ngào, đem ô mai để vào túi gấm, đem túi gấm để vào trong hòm, đem hòm một lần nữa đắp kín. Nàng để hòm gác trên đầu gối, hai tay gắt gao ôm lấy nó, tựa như đang ôm một bảo vật. Nàng thấp đầu, ánh mắt như cũ nhìn vào chiếc hòm, không hề chớp mắt.
"Quận chúa..." Ta hỏi, "Ngài không ăn chút sao?"
Quận chúa không để ý đến ta, như cũ vẫn ôm thật chặc chiếc hòm, không hề nhúc nhích.
Nhìn thấy nàng như vậy, trái tim ta như bị vét sạch, cảm giác ê ẩm.
Chỉ mong, Thành công tử có thể mau đến kinh thành, tự mình hống quận chúa thôi. (: dỗ dành)