STON
【 】
Quận chúa cuối cùng đã đi rồi.
Ta không cần phải kiêng nể nữa có thể tự do trong chùa đi lại.
Giữa lúc ta đang muốn duỗi người vận động thân thể, Nhị sư huynh không biết từ đâu chạy lại, đứng ở một bên nhìn chằm chằm ta. Ta giả bộ không muốn để ý, nhưng tầm mắt vẫn thường phải lướt qua người gan lỳ đứng ở cạnh bên tựa như oan hồn kia, khiến ta hạ thắt lưng cũng không được, đá chân cũng không xong.
"Ngươi làm gì thế hả?" Không thể nhịn được ta mở miệng hỏi.
"Sư muội." Nhị sư huynh hai tay khoang trước ngực, bĩu môi nói, "Có phải ngươi...Ghen tị với ta không?"
Người này lại muốn cái gì đây.
"Nói thực ra đi, chúng ta là huynh muội mà." Nhị sư huynh nhíu nhíu mày, đến gần ta thở dài nói, "Có phải ngươi ghen tị với ta bởi vì quận chúa yêu thích ta?"
Ông trời.
Ta xoay người muốn đi, lại bị hắn một phen kéo lấy, vẻ mặt thành khẩn: "Cảm tình là việc không thể khống chế, sư muội làm sao ngươi cứ...cứ bảo thủ như vậy đây?"
"Ta bảo thủ?!" Ta kéo kéo khóe miệng.
"Ta đã chịu thành toàn ngươi cùng Nguyệt Nhi, làm sao ngươi không thông cảm cho ta một chút? Quận chúa mặc dù đối với ta hữu tình, nhưng ta đối với nàng chính là vô ý a!" Nhị sư huynh nói rồi còn mãnh liệt dùng hai tay đưa lên không trung khoa vẽ, tuy rằng nhìn chẳng biết hắn đang vẽ cái gì.
"Ngươi chờ một chút." Ta nắm lại hai tay hắn đang khua trên không trung tựa như gà bới, "Ngươi thành toàn ta cùng Nguyệt Nhi?"
"..." Nhị sư huynh ngẩn người, sau đó thành thật gật đầu, "Đúng."
"Điều này sao có thể?!" Ta bực mình hai tay chống nạnh, đề cao âm lượng của mình.
"Làm sao không thể?!" Nhị sư huynh cũng học ta hai tay chống nạnh, bộ dạng cực kỳ hiên ngang.
"Ta! Là! Nữ!! A!" Ta gằn từng tiếng quát, có thể nói đúng hơn là rống.
...
Nhị sư huynh tựa hồ ngẩn người, hai tay đặt trên thắt lưng cũng dần dần trượt xuống, đầu lệch đi, rồi mới gian nan phun được hai chữ: "...Đúng a."
A a a a a a a a, thế chẳng lẽ ngươi thật sự đã cho ta là nam sao?!!
"Ngươi là nữ?!" Không biết từ khi nào Trần Tử Nghĩa cũng đứng ở một bên, vẻ mặt kinh ngạc kêu lên.
A a a a a a a a, người này vì sao lại ở đây!!!
"Đúng đúng đúng đúng! Đúng vậy ta là nữ." Ta mãnh liệt gật đầu như giã gạo, nhìn Nhị sư huynh nói, "Cho nên ta chẳng có cách nào tranh Nguyệt Nhi cùng ngươi, còn ngươi nữa." Ta chuyển hướng Trần Tử Nghĩa, nói, "Ta cũng chẳng có biện pháp tranh Tấn cô nương cùng ngươi, cũng chính là Tấn Ngưng quận chúa." Cuối cùng tổng kết, "An tâm chứ? Nhị vị??"
Trầm mặc một chút, thực sự chỉ có một chút ít thôi, máy hát lại được mở --
Nhị sư huynh: "Nhưng Nguyệt Nhi muội không biết ngươi là nữ, cho nên nàng có thể thật sự đã yêu ngươi..."
Trần Tử Nghĩa: "Thật vậy sao? Ngươi thật là nữ? Thật sự thật là nữ?..."
Nhị sư huynh: "Nếu không đem việc ngươi là thân nữ nhi nói cho Nguyệt Nhi biết, nàng vẫn sẽ tiếp tục yêu ngươi, mà ta..."
Trần Tử Nghĩa: "Không thể nào, ngươi thật là nữ? Như thế nào ta luôn luôn không nhìn ra a?..."
Nhị sư huynh: "Mà ta là thật tâm yêu Nguyệt Nhi muội, nhưng Nguyệt Nhi muội lại yêu ngươi, nói như vậy..."
Trần Tử Nghĩa: "Nếu nói ngươi là nữ, quận chúa cùng ngươi không thể nào ở chung một chỗ? Vậy ta đây..."
"A ------!" Ta bạo rống một tiếng, sau đó chạy đi thật nhanh.
Thật là phiền toái.
Vì cái gì dù Tấn Ngưng đã đi rồi, vẫn còn nhiều người bên cạnh phiền lòng ta như vậy? Đề tài luôn xoay quanh Tấn Ngưng, Tấn Ngưng, Tấn Ngưng. Điều đáng sợ hơn là, trong lòng ta vẫn luôn chứa Tấn Ngưng -- ta đương nhiên là biết.
Mọi thứ ở nơi đây như vẫn còn lưu trữ mùi hương của nàng. Trong căn phòng nàng đã rời xa, trong nội viện nàng thường hay tản bộ... Nàng thích gảy đàn tranh, nàng thích ngắm hoa cỏ... Với bao nhiêu thứ quanh ta giờ đây, làm sao ta quên được Tấn Ngưng.
Còn có cả hai tên ôn thần kia nữa, lúc nào cũng đi quanh ta.
"Sư muội." Vừa nhắc là tới liền, rõ ràng đã trốn trong một góc khuất, sao hắn vẫn phát hiện, "Vậy... Vậy ngươi nói cho ta biết đi, Nguyệt Nhi muội trước khi quay về vương phủ, rốt cuộc đã nói gì?"
Ta lẳng lặng nhìn Nhị sư huynh, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, được rồi." Không có nói cho hắn biết là lỗi của ta, "Nàng nói... Nếu ngươi có cơ hội, nhất định phải vào kinh thành tìm nàng."
"... Thật sự?!" Nhị sư huynh đột nhiên kêu to.
"Thật sự!" Ta xoa nhẹ lỗ tai gần như bị chấn điếc, muốn thật mau đi khỏi, "Cho nên ngươi yên tâm đi?"
"Là thật sự chứ?" Nhị sư huynh lại một tay kéo ta trở về.
"Là thật sự!" Ta liếc mắt.
Nhị sư huynh trừng lớn mắt bò của hắn: "Ngươi không đùa giỡn ta chứ??" Đại ca, ta còn dám đùa ngươi sao, bằng không ngươi lại xoắn xuýt lấy ta...
"Nàng... Nàng..." Nhị sư huynh tựa như sắp khóc.
"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá." Ta thở dài, "Người Nguyệt Nhi yêu chính là ngươi, không phải ta!"
"Sư muội..." Nhị sư huynh nước mắt lưng tròng nhìn ta.
"Cho nên ngươi cần quý trọng, ai..." Ta lắc đầu, định rời đi.
"Cám ơn ngươi sư muội! Cám ơn ngươi!" Nhị sư huynh lại lấy tay kéo ta về.
"Không cần khách sáo..." Ta giật nhẹ khóe miệng tiện đà lật mình trợn mắt.
"Vậy bao giờ chúng ta đi, sư muội! Hay bây giờ khởi hành đi?"
"Ngươi muốn đi nơi nào??!" Ta không nhịn được rống to.
"Kinh thành a, đi kinh thành!" Nhị sư huynh xoa tay, ta cơ hồ còn thấy trái tim hắn đang bay ra ngoài.
Ta giãy khỏi tay hắn, thản nhiên nói: "Vậy mình ngươi đi thôi." Sau đó quay đầu kiên quyết rời khỏi.
"Sư muội... Sư muội!" Lần này Nhị sư huynh không kịp tới kéo ta lại, bởi ta đã sớm trở vào trong phòng rồi.
Có một số việc ta muốn quên, vì cái gì luôn có người không ngừng nhắc đến?
Nhị sư huynh đương nhiên không dám chạy đến kinh thành tìm Nguyệt Nhi muội của hắn, nếu hắn đi thật, không chừng sẽ bị sư phụ phạt quỳ đến chân tàn tật luôn. Trần Tử Nghĩa dường như lại vui tươi hơn hẳn, suốt ngày ở trước mặt ta lắc lư, còn bất chợt huýt sáo. Ta luôn luôn tự nhủ với mình, Trần Tử Nghĩa là kẻ vô hình, ta không thấy hắn, ta không thấy hắn, ta không thấy hắn.
Thương thế của ta dần dần cũng đã khỏi hẳn, Tam Thất cũng an bài xong xe ngựa, chuẩn bị đuổi chúng ta về.
Nghe nói y quán đã xây lại hảo, chỉ còn đợi chúng ta lại lần nữa tới ở thôi. Mọi việc đã kết thúc vui vẻ. Nếu có thì chỉ là thời gian đã qua thật lâu, mà ta lại chưa hề phát hiện.
"A Thành, hữu duyên gặp lại." Đứng trước xe ngựa, thật hiếm thấy Tam Thất đối với ta chắp tay tạo hình chữ thập, hơi hơi cười cúi mình vái chào.
"Ách... Ân." Ta vội vàng cũng tạo hai tay thành chữ thập, hành lễ.
"Chúng ta nhất định sẽ tiếp tục gặp lại." Tam Thất lại nói.
"... Vì cái gì?" Ta không quản nổi miệng mình, nhịn không được hỏi.
Tam Thất cười cười: "Không gì cả."
"A Thành, A Mộc, thuận buồm xuôi gió." Nhất Cửu cùng Nhị Tứ cũng ở bên hai tay tạo thành chữ thập nói chúc phúc. Nếu các ngươi sửa lại xưng hô thì ta sẽ càng thích hơn a.
"Đại sư... Các ngươi cũng phải bảo trọng, bảo trọng thân thể..." Nhị sư huynh lại bắt đầu sụt sịt.
Van ngươi... Nếu như vậy sẽ biến ta thành kẻ vô tình vô nghĩa mất.
"Thành cô nương." Chẳng xứng với lão mẫu hắn thật tâm bái Phật, Trần Tử Nghĩa đứng bên góp vui, nét mặt cười cười, "Thuận buồm xuôi gió a." Tuy rằng hắn sửa lại xưng hô, nhưng tại sao ta một chút cũng thích vậy?
"Ha ha ha ha..." Ta cười cười tỏ vẻ cảm tạ.
Tống Quân Thiên Lý, cuối cùng cũng ly biệt.
Chính là xe ngựa... Vẫn thực xóc.
Nếu có thể, nhất định ta phải phát minh một chiếc ngựa không xóc, sau đó trả giá bán đi mình có thể trở thành phú bà!
Nhị sư huynh tâm tình thoạt nhìn rất tốt, miệng luôn luôn ngân hát dân ca, thỉnh thoảng còn nhìn phía ngoài cửa sổ ngây ngô cười, rồi lại rung đùi đắc ý. Tâm tình của ta dường như cũng bị hắn ảnh hưởng, không còn tối tăm như cũ.
Chỉ là dọc đường xóc đến nổi khiến ta muốn nôn, toàn bộ ô mai ta đã bỏ trong chiếc hòm chứa hoa quế cao giao cho Nguyệt Nhi rồi. Mà về cái hòm kia, là ta ở trong chùa loạn tìm thấy được, vừa nhìn tức khắc đã yêu. Màu trắng thuần sắc, mặt ngoài còn khắc chỉ là hoa mẫu đơn, hết thảy đều giống chiếc áo bào thuần trắng nàng mặc lần đầu tiên ta gặp. Quận chúa hiện giờ đã đến kinh chưa? Trên đường có ăn hoa quế cao ta làm hay không? Tâm tình có khá hơn không?
Chỉ mong nàng có thể quên đi những bi thương ta gây cho nàng mới tốt.
Cuối cũng đã trở về, y quán sau khi xây lại cũng không biến đổi nhiều lắm, ở trên cửa trước vẫn treo bảng hiệu "Lương Sơn y quán".
Hết thảy, đều đã trở lại từ đầu.