Đông Phùng Lưu gặm nốt chiếc bánh mì rồi lại bảo Đường Tinh Khanh pha cà phê cho anh.
Đường Tinh Khanh oán hận, con ơi con, rốt cuộc con đang ở đâu, mẹ đang ngày ngày phải hầu hạ tên đàn ông đáng ghét này đây, thật bực bội oa oa oa.
Trong khi đó, có người gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc Đông Phùng Lưu.
“Mời vào.” Đông Phùng Lưu còn tưởng là Đường Tinh Khanh pha cà phê mang vào, không ngờ đến lúc ngước đầu lên, lại nhìn thấy Nam Cường Thịnh đang đứng ở cửa: “Sao cậu lại đến?”
Nam Cường Thịnh trau mày, đùa cợt nói: “Sao vậy, thấy tôi thì không vui à?”
Anh vừa nói, vừa đi đến rồi ngồi xuống ghế sofa.
Đông Phùng Lưu không trả lời, không nói một lời nào tiếp tục làm việc của mình, Nam Cường Thịnh hiểu rõ tính khí của Đông Phùng Lưu, vấn đề mà anh không muốn bàn luận thì cho dù có dùng cậy miệng anh ta, anh ta cũng sẽ không nói.
Nam Cường Thịnh thả lòng người, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên có chút tò mò hỏi: “Nhắc đến, hôm nay sao lại không nhìn thấy cô thư kí nhiệt tình đó của cậu vậy, tôi nhớ cứ tôi đến là cô ấy chuẩn bị trà ngon cho tôi cơ mà.”
“Tôi thay thư kí rồi.” Đông Phùng Lưu nói một cách rất bình thường.
“Vậy à? Lúc nãy tôi vừa vào cũng không để ý…” Vừa nói, Nam Cường Thịnh vừa nhìn vào cái dáng vẻ mà trong mắt chỉ có công việc của Đông Phùng Lưu, rồi lại hỏi: “Cậu với Doãn Thu Ngọc đính hôn cũng lâu như vậy rồi, dự định bao giờ mới kết hôn?”
Lúc nói ra những lời này, Nam Cường Thịnh nhớ đến Đường Ngũ Tuấn đáng yêu ở nhà, còn cả mẹ cậu – Đường Tinh Khanh. Nhiều năm như vậy rồi, Lưu vẫn không nhớ ra cô ấy sao?
Nghe xong, Đông Phùng Lưu có chút ngạc nhiên, anh dừng công việc trong tay lại, bóp trán, nói bằng giọng mệt mỏi: “Sao ngay đến cậu cũng nhắc đến chuyện này, mấy ngày nay Doãn Thu Ngọc cũng không ngừng lải nhải bên tai tôi, phiền đến sắp chết rồi đây.”
Nam Cường Thịnh cười nhẹ, anh nhìn Đông Phùng Lưu, nghiêm nghị nói: “Dẫu sao một người phụ nữ như cô ấy đợt cậu nhiều năm như vậy…Cậu thật sự không dự tính gì cho tương lai hai người sao?”
“Cậu biết mà, tôi vốn không có ý đó đối với cô ấy.” Đông Phùng Lưu từ ghế đứng lên, đi đến chiếc vali nhỏ ở trong văn phòng lấy ra hai chai bia, đưa cho Nam Cường Thịnh một chai, anh ngồi xuống chiếc ghế sofa trước mặt nói: “Nếu thật sự nói có dự tính gì, thì tôi định hủy hôn với cô ấy!”
“Cái gì?” Nam Cường Thịnh kinh ngạc, anh vội vàng đặt chai bia trong tay xuống: “Lưu à, cậu phải biết rằng, công ty có thể khôi phục như ngày hôm nay đều nhờ vào sự giúp đỡ của bố Doãn Thu Ngọc năm đó, nếu cậu hủy hôn, thì chẳng phải đang qua cầu rút ván sao?”
“Tôi biết.” Đông Phùng Lưu hạ giọng, anh uống ực một hớp, nhìn mặt bàn không nói gì nữa.
Năm đó anh vì gặp tai nạn xe thập tử nhất sinh, đầu óc không tỉnh táo, công ty đã rơi vào thế nguy hiểm, lại gặp phải sự chèn ép của giới kinh doanh và xã hội đen, dường như bị sụp đổ hoàn toàn.
Nhớ lại, cuộc đời anh dường như chưa bao giờ thể thảm như vậy, đợi đến khi sức khỏe chuyển biến tốt, mới bắt đầu xuất phát lại từ đầu, lúc đó bố của Doãn Thu Ngọc xuất hiện, giúp đỡ anh, khiến cho công ty hồi phục từ cõi chết, vì vậy anh mới đính hôn với Doãn Thu Ngọc.
Nhưng mặc dù là như vậy, từ năm đó đính hôn đến tận bây giờ, anh từ đầu đến cuối vẫn chưa động vào Doãn Thu Ngọc.
Một mặt là do anh không có hứng thú với Doãn Thu Ngọc, mặt khác, anh muốn hủy hôn, không biết tại sao, trong đầu anh từ đầu đến cuối luôn có hình bóng của một người phụ nữ rất mờ ảo, khiến anh không thể nào bắt được hình bóng ấy.
Nghĩ vậy, Đông Phùng Lưu lại cúi đầu uống một hớp bia.
Nam Cường Thịnh lặng lẽ nhìn anh, im lặng một lúc rồi lại nghĩ đến Đường Ngũ Tuấn ở nhà, liền hạ giọng hỏi: “Lại nói, sáu năm rồi, đoạn kí ức đã mất đi đó của cậu, cậu có nhớ lại điều gì không?”
Đông Phùng Lưu hoài nghi nhìn Nam Cường Thịnh một cái, lạnh nhạt trả lời: “Không có, sao tự nhiên cậu lại hỏi cái này?”
“Không có gì, tôi bỗng nhớ ra thôi!” Trong lòng Nam Cường Thịnh hiểu rõ, khuôn mặt nở nụ cười: “Nhớ ra hay không cũng không sao, cứ để đoạn kí ức đó mất đi đi, có lẽ là chuyện tốt!”
Đông Phùng Lưu nhíu mày im lặng, nếu như hôm qua không phải sự xuất hiện đột ngột cửa thằng bé đó thì có lẽ anh cũng không để ý đến đoạn kí ức của sáu năm về trước.
Chỉ là thằng bé ấy….
“Nam Cường, trong đoạn kí ức sáu năm trước của tôi, có phải là tôi có một người phụ nữ đúng không?”
“Hả… Nam Cường Thịnh ngạc nhiên, sau đó nói, “Không… không có, sao vậy?”
Cho dù trong lòng có chút không yên,nhưng trên gương mặt của Nam Cường Thịnh vẫn rất thản nhiên: “Chuyện xảy ra năm đó, cái cần nói tôi đều đã nói hết cho cậu rồi, có cần tôi nói lại một lần nữa không?”
Đông Phùng Lưu vô cùng tin tưởng Nam Cường Thịnh, anh gật đầu nhẹ, một lúc lâu sau vẫn không kìm được hỏi: “Hôm qua có một thằng bé đến, nó lại nói tôi là bố nó… Hơn nữa nó 5 tuổi, thời gian ấy vừa hay trùng khớp…”
Quả nhiên, Đông Phùng Lưu hỏi đến điều này!
Nam Cường Thịnh trước khi đến đây đã có sự chuẩn bị, hôm qua lúc anh đến thì Đường Ngũ Tuấn vừa hay lại đi ra từ văn phòng của anh, chắc chắn đã thẳng thắn nói ra thân phận của mình, chỉ là, anh vẫn chưa thể đem toàn bộ việc này nói với Đông Phùng Lưu.
Trong não của Đông Phùng Lưu còn có cục máu đông, bất kì lúc nào cũng có thể xảy ra vấn đề, anh không muốn kích động kí ức của Đông Phùng Lưu, càng sợ anh sẽ lại xảy ra chuyện, chuyện bi thương năm đó lại xảy ra một lần nữa.
Nam Cường Thịnh giả vờ ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Thằng bé? 5 tuổi? Nó là ai vậy, sao lại đến tìm cậu?”
“Tôi cũng không biết.” Đông Phùng Lưu lắc đầu, nhớ lại cảnh tượng hôm qua gặp mặt Đường Ngũ Tấn, nhẹ nhàng nói: “Thằng bé nói nó tên là Đường Ngũ Tuấn, mẹ nó là Đường Tinh Khanh … Cậu biết chuyện này không?”
Nam Cường Thịnh đã sớm chuẩn bị sẵn lí do thoái thác rồi, liền cười lớn, lắc đầu nói: “Làm gì có Đường Tinh Khanh nào, đến nghe tôi còn chưa nghe qua cái tên này, có lẽ là người phụ nữ nào ngưỡng mộ cậu, cố ý sắp xếp một thằng nhóc đến để tiếp cận cậu đấy…”
“Vậy à? Thế nhưng đôi mắt của nó thật sự rất giống tôi…” Đông Phùng Lưu lại chìm vào kí ức ngày hôm qua.
“Cho dù là có giống đi chăng nữa thì cũng không thể chứng minh được điều gì, là người bạn thân nhiều năm của cậu, tôi cũng chưa nghe nói đến người phụ nữ tên là Đường Tinh Khanh!” Nam Cường Thịnh giả vờ nói một cách không quan tâm, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, nghiêm nghị nói: “Không nói vấn đề này nữa, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
“Ưm!” Đông Phùng Lưu trả lời một cách lạnh lùng, Nam Cường Thịnh nói rất có lí, nếu đến bạn thân nhất của anh còn không biết, thì chuyện đó phần lớn là giả rồi.
Nghĩ như vậy, vấn đề cũng được giải quyết một cách dễ dàng, Đông Phùng Lưu cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Nam Cường Thịnh rời khỏi, đang định mở cửa phòng thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đấy, anh quay đầu lại nhìn Đông Phùng Lưu, hỏi một cách rất trịnh trọng: “Lưu à, nếu như thằng bé ấy thật sự là con trai cậu thì cậu sẽ làm gì? Dù gì bây giờ cậu đã đính hôn rồi, chẳng lẽ là cứ thế mà vứt bỏ không quan tâm đến mẹ con họ sao?”